Vốn cho rằng sau khi Tôn Đại Thánh ăn đan dược xong thì còn cần nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian.
Lăng Thành cũng biết đan dược này khẳng định có công hiệu, nhưng hắn lại không nghĩ rằng hiệu quả tới nhanh như vậy.
Kỳ thực vết thương của Tôn Đại Thánh rất nghiêm trọng, nhưng đều là vết thương bị đao chém, cái này thuộc về vết thương ngoài da.
Nếu như vết thương của Tôn Đại Thánh nằm ở trong cơ thể, ví dụ như bị một cao thủ dùng nội lực đánh gãy gân cốt, vậy thì không dễ chữa, thần tiên cũng không trị hết được.
Lúc này Lý Nam đang đứng ở một bên hoàn toàn kinh ngạc, cô khẽ nhếch môi, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Phải biết rằng, gân tay gân chân của Tôn Đại Thánh đều đã bị chém đứt, có thể nói là đã hoàn toàn trở thành người tàn phế.
Phương pháp điều trị hiện đại tân tiến nhất cũng không có tác dụng.
Vậy mà một viên đan dược nho nhỏ lại có thể chữa khỏi.
Đây quả thực là kỳ tích!
Tôn Đại Thánh cực kỳ hưng phấn, nhảy lăng xăng giống như con nít, hắn ôm lấy bả vai Lăng Thành: “Đi nào đi nào, chúng ta đi đi uống rượu, hôm nay ông đây phải uống đến say mèm!” Lý Nam tức giận giậm chân một cái, sốt ruột nói: “Uống rượu cái gì, cơ thể anh vừa mới khỏi thôi đó.
Có thể để cho người ta bớt lo một chút hay không hả? Ông nội còn đang ở nhà kia kìa, ông còn chưa biết anh đã khỏi đâu đó.”
“Đúng đúng đúng.” Tôn Đại Thánh vỗ đầu một cái: “Vậy thì về nhà tôi uống! Vừa khéo cho ông nội tôi một sự bất ngờ!” “Anh...” Lý Nam lắc đầu.
Sao Tôn Đại Thánh lại không nghe trọng điểm vậy? Trọng điểm là không đồng ý cho hắn uống rượu, chứ không phải là đi đâu uống! Thôi vậy, ngược lại cũng không ngăn được hắn.
Lý Nam giậm chân, thúc giục Tôn Đại Thánh trước hết đi đánh răng đã.
...
7h tối.
Tại Cung Đại Thánh.
Tên biệt thự của Tôn Đại Thánh được đặt một cách rất độc đáo, Cung Đại Thánh.
Mấy hôm trước, tên này đột nhiên nảy ra ý tưởng, cho dựng một cây Kim Cô Bổng bằng đồng nguyên chất trong khuôn viên của Cung Đại Thánh.
Cây gậy cao chừng mấy chục mét, cũng coi như là một kỳ quan.
Tại sảnh lớn ở lầu một của Cung Đại Thánh, bầu không khí tràn đầy ấm áp, vô cùng náo nhiệt.
Trên bàn cơm có sáu người.
Lăng Thành, Tôn Đại Thánh, Lý Nam, ông nội Tôn Đại Thánh, Tôn Diệu.
Hai người khác là hai cô chị họ của Tôn Đại Thánh.
Chị cả tên là Đường Hân, chị thứ tên là Đường Tuyết.
Hai cô đều không phải là người thành phố Đại Phong, có điều quan hệ với Tôn Đại Thánh cũng không tệ.
Đường Hân và Đường Tuyết đều thuộc về kiểu người đẹp đến chỗ nào cũng là tiêu điểm.
Đường Hân gợi cảm chín chắn, dáng người nóng bỏng hấp dẫn.
Đường Tuyết trẻ trung thanh tú, dịu dàng mê người.
Nghe được tin em họ Tôn Đại Thánh đã khỏi bệnh, trong lòng hai cô đều rất vui mừng, cố ý tới thăm hỏi.
Vốn tâm tình của hai cô rất tốt, nhưng nhìn thấy Lăng Thành cũng ở đó, trong lòng Đường Hân và Đường Tuyết đều không vui.
Người trước mắt này mặc toàn đồ vỉa hè, xem ra chỉ là một tên nghèo kiết hủ lậu, cơm tối hôm nay là kiểu tiệc tại nhà, em họ sao lại mời loại người này tới chứ?
Hơn nữa còn nghe nói, em họ cũng là bởi vì tên này nên mới bị thương nặng.
Cho nên hai người bọn họ đặc biệt có thành kiến với Lăng Thành.
Họ thật sự không hiểu nổi, em họ sao lại làm bạn với loại mặt hàng nghèo kiết hủ lậu này.
Trong lòng nghĩ vậy nên Đường Hân và Đường Tuyết càng nhìn Lăng Thành càng không vừa mắt.
Trên mặt thỉnh thoảng còn lộ ra mấy phần ghét bỏ.Nếu không phải là trưởng bối Tôn Diệu cũng ở đó, hai cô đã đứng dậy rời đi lâu rồi.
Ngồi ăn cơm cùng loại người này đúng là mất hết mặt mũi.
Lăng Thành không để ý đến thái độ của hai cô, cười ha hả cùng Tôn Đại Thánh nói chuyện trời đất, bốc phét đủ thứ.
Đồng thời hắn cũng không quên mời rượu Tôn Diệu.
Dù sao cũng là bậc trưởng bối, vẫn phải có cấp bậc lễ nghĩa chu toàn.
Sau khi qua ba lượt mời rượu, Tôn Diệu như nghĩ tới điều gì, cười ha hả nhìn Tôn Đại Thánh nói: “Tôn Nhi à, nhìn thấy con đã khỏe ông rất là vui mừng, hai ngày nay thành phố Đại Phong thành lập Học Viện Thượng Võ, chắc con cũng biết chứ?” “Dạ con biết.” Tôn Đại Thánh gật đầu.
Tôn Diệu cười híp mắt nói: “Vừa mới hôm qua ông đã báo danh thay ba người các con rồi.
Đại Thánh, còn có Đường Hân Đường Tuyết, các con đều phải đến đó học.” Đường Hân và Đường Tuyết đều vô cùng vui vẻ, cười khanh khách nhẹ gật đầu.
Lão gia tử luôn nhìn xa trông rộng, ông đã đưa ra quyết định thì chắc chắn là điều tốt!
Tôn Diệu đầy chờ mong nhìn Tôn Đại Thánh.
Chỉ cần Tôn Đại Thánh gia nhập vào Học Viện Thượng Võ, lấy thiên phú và tư chất của hắn, khẳng định sẽ trở thành người nổi bật trong số các đệ tử của học viện.
Nói không chừng có thể lọt vào mắt xanh của vị chưởng môn nào đó trong Lục Đại Phái, đến lúc đó, Tôn Gia khẳng dịnh sẽ phất len.
Tôn Đại Thánh không vui vẻ cho lắm, tựa hồ có chút lo lắng, mở miệng nói: “Ông nội, nếu con tới Học Viện Thượng Võ thì việc làm ăn của Tôn Gia chúng ta phải tính sao bây giờ?” Ông nội thoái vị đã nhiều năm, cũng không thể lại để cho ông lo nghĩ việc làm ăn trong nhà chứ?
Tôn Diệu mỉm cười, tùy ý nói: “Cái này con không cần lo lắng, con tới Học Viện Thượng Võ, trong nhà không phải còn có Tiểu Nam hay sao? Nếu con bé có chỗ nào không hiểu, ông sẽ giúp nó.” Lời nói vừa dứt, Lý Nam ngồi một bên cũng gật gật đầu, ra hiệu cho hắn yên tâm.
Lúc này Tôn Đại Thánh không lo lắng nữa, cười cười gật đầu, sau đó nhìn Lăng Thành: “Huynh đệ, ý cậu thế nào? Cùng đi không?” Chuyện tốt như vậy, không thể bỏ Thành Tử lại.
Ha ha! Hai huynh đệ cùng nhau đến trường, khẳng định sẽ rất thú vị!
“Ha ha, cậu cũng đi thì sao có thể thiếu tôi