Kiếm Khí ngưng thực từ Thánh Lực, xé rách tinh không, từ vạn dặm xa xăm cũng có thể nhìn thấy một đạo Kiếm Khí sắt lẹm như lưu tinh giáng xuống, trấn thẳng vào cánh tay đang có ý định tóm lấy Long Ngạo Thiên của Lạc Nam.
“Quá mạnh!”
Chứng kiến luồng Kiếm Khí này, toàn trường đều vô thức rùng mình, sức mạnh của nó vượt qua bất kỳ loại công kích nào mà người ở đây từng kiến thức được.
Ở trước Kiếm Khí như vậy, ngay cả những kiếm tu đứng đầu vũ trụ lúc này như Băng Lam Tịch, Độc Cô Ngạo Tuyết đang không có mặt ở hiện trường cũng vô thức phải ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt ngưng trọng chí cực.
“Mạng ta được cứu rồi!”
Sắc mặt Long Ngạo Thiên mừng rỡ như điên, bởi vì theo lời của người vừa xuất thủ rõ ràng có ý định thu hắn làm thuộc hạ.
Làm chó cho cường giả cũng đỡ hơn phải chết thảm trong tay kẻ thù.
Nhưng không…
Bởi vì mặc cho luồng Kiếm Khí kia mạnh đến mức độ kinh hoàng, Lạc Nam vẫn không hề có ý định thu tay lại.
Cánh tay của hắn vẫn cường ngạnh chụp đến vị trí của Long Ngạo Thiên.
Khi luồng Kiếm Khí kia giáng xuống cũng là lúc vô số Kinh Văn Bất Hủ chằn chịt bao phủ lấy cánh tay như các hình xăm, Vạn Cổ Bất Hủ Thân được kích hoạt.
KENG!
Kiếm Khí thô bạo nghiền nát tất cả nhưng khi đụng vào cánh tay của Lạc Nam lại như hai thanh kim loại nặng nề va chạm, tất cả chỉ để lại một vết xướt nơi những luồng Kinh Văn Bất Hủ tồn tại.
Kiếm khí phân tán quét ngang chiến trường, vô số Long Tộc, phân thân của Lâm Tích, Chấp Pháp Săn Ma không phản ứng kịp bị đứt thành từng khúc, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời.
Bất chấp tất cả, cánh tay của Lạc Nam vẫn cường thế đến cực điểm nắm lấy cổ của Long Ngạo Thiên, đầu ngón tay có Bá Lực toàn thịnh và Không Gian Chi Lực khóa chặt khiến Long Ngạo Thiên vô pháp động đậy.
Từng là Tộc Trưởng của Long Tộc, một trong những cường giả đứng đầu đương thời lúc này lại như con gà bị Lạc Nam xách cổ vô cùng bất lực.
Vô số người nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng khô khốc, nỗi sợ hãi bất an của bọn hắn đã trở thành sự thật.
Năm xưa khi Lạc Nam còn là Quán Quân của Thiếu Đế Chi Chiến, rất nhiều cường giả trong vũ trụ đã từng hiểu rằng: “Nếu để tên yêu nghiệt này thuận lợi trưởng thành, đó sẽ là ác mộng của mọi địch nhân, vũ trụ không ai ngăn cản nổi!”
Hiện tại điều này đã được chứng minh.
Khi Lạc Nam thành Thiên Đế, kẻ được xưng tụng cường giả hàng đầu vũ trụ như Long Ngạo Thiên ở trước mặt hắn nhỏ yếu không khác nào trẻ con đối mặt người trưởng thành.
Mà địch nhân công khai đối mặt với Lạc Nam như Thiên Đế, Săn Vô Lệ đều đã chết không có chỗ chôn, ngay cả mộ phần cũng không được lưu lại.
Bất quá điều này không phải thứ khiến tất cả khiếp sợ vào lúc này.
Điều khiến bọn hắn khó tin chính là, đối mặt luồng kiếm khí khủ.ng bố vừa rồi…Lạc Nam vẫn bất khả xâm phạm tóm gọn Long Ngạo Thiên.
Điều này cho thấy quyết tâm của hắn, cho thấy hắn căm hận Long Ngạo Thiên đến mức độ nào.
Lạc Nam rốt cuộc đã mạnh đến đâu rồi?
Câu trả lời quanh quẩn trong đầu toàn trường, ngay cả những cường giả như Tuế Nguyệt, Quỷ Đỏ hay Lâm Tích đang hiện diện cũng không thể ước tính được.
“Lớn mật!”
Tinh không như chấn động, tiếng quát tháo ầm ầm như sấm bao phủ thương khung.
Một tên thanh niên tay cầm Trường Kiếm, hắc bào tung bay, Thánh Uy gia thân, diện mục bình thường cùng làn da trắng nhợt hàng lâm mà xuống.
Nhìn lấy Lạc Nam một chân đạp lên đầu Bất Tử Thiếu Chủ, một tay xách cổ Long Ngạo Thiên, trong mắt nam tử lóe lên vẻ bất mãn, giọng điệu ra lệnh:
“Buông ra bọn chúng!”
“Đường huynh khốn kiếp, ta đã cảm ứng được ngươi từ trước rồi, hiện tại mới chịu ra mặt!” Bất Tử Thiếu Chủ hướng về phía thanh niên gào thét:
“Có phải muốn nhìn ta bị khi dễ phải không?”
“Ngươi vô dụng thì trách được ai?” Thanh niên cười lạnh một tiếng.
“Thì ra là Bất Khương Thánh Tử!” Đám người Thủy Hoàng, Tru Vô Dạ vội vàng hướng về phía thanh niên quỳ lạy, bọn hắn biết thân phận của người thanh niên này.
Tuy Bất Tử Thiếu Chủ là con trai của Tộc Trưởng Bất Tử Tộc nhưng cũng không phải đệ nhất thiên tài Bất Tử Tộc.
Bởi vì là chủng tộc bất tử, tuổi tác của những nhân vật cao tầng Bất Tử Tộc gần như không thể đông đếm, trong suốt quảng đời dài đằng đẳng của mình, bọn hắn sinh hạ không ít hậu nhân.
Mà người thanh niên được gọi là Bất Khương Thánh Tử này chính là con trai của Nhị Trưởng Lão Bất Tử Chí Tông, thuộc nhóm thiên tài hàng đầu Bất Tử Tộc, thực lực so với Bất Tử Thiếu Chủ còn mạnh hơn vài bậc.
Nhị Trưởng Lão Bất Tử Tộc lại là huynh trưởng của Bất Tử Tộc Trưởng, cho nên xét về thân phận thì Bất Khương chính là đường huynh của Bất Tử Thiếu Chủ.
Thân phận không quá thua kém, thực lực lại mạnh hơn, Bất Khương không hề nể mặt mũi Bất Tử Thiếu Chủ, trêu tức nói:
“Nếu để người trong tộc chứng kiến ngươi thảm hại như vậy, xem ngươi còn mặt mũi nào quay về?”
“Hừ, là quy tắc của tiểu vũ trụ khốn kiếp này quấy rối, bằng không với tu vi Thánh Vương, ta chẳng lẽ không giết nổi con kiến này?” Bất Tử Thiếu Chủ không cam lòng gào thét:
“Tiên Khí và Ma Khí của cái vũ trụ này nghèo nàn đến mức không đủ tinh khiết để ta khôi phục Thánh Vương Lực, thậm chí Tiểu Thánh Lực cũng hơi miễn cưỡng mà thôi!”
“Ngươi nói quá nhiều!” Lạc Nam hờ hững đem một quả Bom Bá Lực nhét vào mồm Bất Tử Thiếu Chủ đem miệng của hắn nghiền nát.
Ánh mắt của hắn chuyển sang Long Ngạo Thiên, khóe môi nở một nụ cười tà dị.
Trên tay xuất hiện Tu La Độc, Nguyền Huyết Lâu, Hồng Hồn Liệt Diễm.
Một loại mang theo độc tố khủ.ng bố, một lại là Huyết Lực chứa khả năng nguyền rủa, một loại Dị Hỏa thiêu đốt Linh Hồn.
Cả ba cùng lúc tiến vào cơ thể Long Ngạo Thiên, cuồn cuộn thẩm thấu.
“AAAAAAAAAAAAAAAA”
Như lệ quỷ đến từ địa ngục, Long Ngạo Thiên sắc mặt vặn vẹo há mồm gào thét vô cùng dữ dội, tay chân tê cứng, vô số bọt máu từ trong lỗ chân lông điền cuồng tràn ra.
Tu La Độc như có hàng tỷ con kiến đang gặm nhắm từng tế bào của hắn.
Nguyền Huyết Lâu đang khiến máu huyết trong người hắn như bị đun sôi.
Hồng Hồn Liệt Diễm ra sức thiêu cháy Linh Hồn, biến Linh Hồn của Long Ngạo Thiên thành một ngọn lửa.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Lạc Nam triển khai Băng Ngục Ma Lao tạo thành một cái lồng.
Hắn thi triển Không Đạo Na Di, từ trong đó liên thông với một bầy Tinh Không Thú.
Đem hàng loạt con Tinh Không Thú hình thù xấu xí ném vào Băng Ngục Ma Lao cùng với Long Ngạo Thiên.
Dụ.c Tình Yêu Hỏa kết hợp với Dâm Độc – Công Ngưu Sữa do Dạ Ly bào chế hòa quyền vào, bao phủ toàn bộ Băng Ngục Ma Lao.
RỐNG!
Tình cảnh khiến toàn trường tê dại cả da đầu diễn ra.
Một đám Tinh Không Thú lên cơn động t.ình dữ dội, điên cuồng lao đến cơ thể Long Ngạo Thiên.
“AAAAAAAAA”
Long Ngạo Thiên thê lương thảm thiết chưa từng có, đáy mắt sợ hãi cùng cực, toàn thân lại bị tra tấn hành hạ không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Trước sự xâm nhập của đám Tinh Không Thú, hắn buộc phải hiện ra bản thể Chân Long của mình để tránh bị bạo thể.
Nhưng điều đó chỉ làm bầy Tinh Không Thú nhận lấy kí.ch thích dữ tợn.
Chúng nó điên loạn g.ặm c.ắn và cấu xé từng tấc da thịt của Long Ngạo Thiên để thỏa mãn thú tính, tất cả vảy rồng bị đào móc ra, toàn thân đầy máu tươi tanh tưởi.
Từng cái dương cụ khổng lồ như cột chống trời, có cái phủ đầy gai nhọn, có cái hình thù kỳ dị điên cuồng cắm vào sau mông Long Ngạo Thiên.
Ngay cả miệng của hắn cũng bị hàng loạt dị vật gớm ghiết nhét vào quấy phá.
Long căn của Long Ngạo Thiên bị một con Tinh Không Thú quá mức cuồng tình gặm nát.
“Tha…tha cho ta…làm ơn…làm ơn…” Long Ngạo Thiên như lạc vào tối tăm vực thẳm, trước sự chứng kiến của đám đông các cường giả, hắn không tưởng tượng nỗi mình sẽ rơi vào thảm cảnh này.
Một kẻ lòng dạ ngoan độc, không xem trời đất ra gì như hắn phải mở miệng yếu ớt sinh tha đủ để hiểu những gì mà hắn đang gánh chịu.
Tuế Nguyệt, Quỷ Đỏ, Lâm Tích, Long Khuynh Thành đám người không dám nhìn thẳng, phong bế cả thính giác để không phải nghe thanh âm rợn người.
Thể xác va chạm một cách cuồng bạo nhất.
Lạc Nam vẫn không chút biểu tình nhìn lấy tình huống, dùng Lưu Ảnh Ngọc thu lại toàn bộ cảnh tượng.
Hắn muốn Long Ngạo Thiên chẳng những phải trải qua những gì tàn độc nhất, còn muốn kẻ này thân bại danh liệt, bị toàn bộ sinh linh phỉ nhổ.
Hắn vẫn luôn điều khiển Huyền Nguyết Lâu, Hồng Hồn Liệt Diễm tác động một cách đúng mức độ để Long Ngạo Thiên luôn bảo trì sự tỉnh táo và lý trí, không để hắn phải ngất đi.
Như cảm thấy còn chưa đủ, Lạc Nam lại sử dụng Không Đạo Na Di đem Dạ Ly ở nơi khác kéo