Chương 291
Cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng đưa tay ra, móc ngoéo với cô con gái nhỏ: “Đây là bí mật giữa chúng ta, các con không được nói cho mẹ biết chuyện này, được chứ?”
Thi Nhân sợ nhất là chuyện sự việc này sẽ để lại cái bóng ám ảnh cho ba đứa nhỏ.
Nếu như bọn nhỏ không hỏi, Thi Nhân sẽ nghĩ rằng chúng đã quên rồi, chúng không còn quan tâm đến vấn đề này nữa.
Mạc Tiểu Bắc gật đầu: “Được, ba ngày ạ.”
“Ừ”
Tiêu Khôn Hoằng xoa đầu cậu con trai lớn: “Đi nào, đưa em trai và em gái đi nghỉ trưa thôi.”
Bây giờ ba đứa nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời, anh không cần phải nói gì chúng đã tự cởi giày trèo lên giường ngủ.
Anh liếc nhìn ba đứa nhỏ, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn phòng khách, Thi Nhân đã không còn ở đó nữa.
“Thưa cậu, có lẽ bà chủ đã đến phòng làm việc rồi ạ.”
Mợ Hồng đi tới, vẻ mặt đau lòng: “Bé Tiểu Khê da dẻ còn non nớt như vậy, để lại vết sẹo đó tôi cảm thấy rất đau lòng, cậu nhất định phải dạy cho những người đó một bài học.”
“Vâng, cháu biết rồi, chăm sóc bọn trẻ thật tốt nhé ạ.”
Tiêu Khôn Hoằng đi đến phòng làm việc, nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn thấy Thi Nhân đang tập trung làm việc.
Anh lặng lẽ đứng ở cửa, quan sát rất lâu.
Sau đó anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người đi đến phòng làm việc, nơi mà trợ lý Tiêu đã đợi sẵn.
Cửa phòng làm việc đóng lại, người đàn ông chỉnh lại áo, khuôn mặt nghiêm túc.
Anh đứng bên cửa sổ, giọng nói nghiêm nghị: “Điều tra thế nào rồi?”
“Hiện tại bà Hách đã mua mấy căn biệt thự ở chỗ này, người nhà và khách quý đều nghỉ ngơi ở đây.”
Trợ lý Tiêu lấy ra vài bức ảnh, tất cả đều là ảnh của bà Hách và một số người thân, trong đó có cả trẻ em.
Những bức ảnh cuối cùng đều chỉ chụp duy nhất một cậu bé.
Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh: “Là bọn họ sao?”
“Đúng vậy.”
Ngón tay anh từ từ dúng sức xé những bức ảnh làm đôi: “Gửi những bức ảnh này qua bên đó.”
“Phải ra tay ngay lập tức sao?” “Không vội, như vậy thì lại quá hời cho bọn họ rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng đưa tay lấy ra một điếu thuốc, sau đó trợ lý Tiêu lập tức nói: “Thưa anh, bà chủ đã nói rằng anh không được hút thuốc.”
Cạch! Cuối cùng anh lại cất bật lửa đi nhưng vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, cuối cùng vẫn không châm lửa.
Đôi mắt của anh tối sầm lại, như có một con dã thú bị giam ở chỗ sâu trong ánh mắt đó đang không ngừng gầm thét.
Anh còn không nỡ đánh bọn nhỏ dù chỉ là một cái, vậy tại sao những người đó dám lại dám ra tay như vậy!
Tiêu Khôn Hoằng im lặng đứng đó, nhưng cả người lại vô cùng khó chịu, lạnh lùng giống như ác quỷ vừa mới trở về từ địa ngục.
Lâu lắm rồi trợ lý Tiêu chưa thấy dáng vẻ này của anh.
Anh ta không khỏi giật mình, lần này nhà họ Hách cũng có chút quá đáng.
Họ cho rằng ở đây cũng như ở nước Mỹ, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao?
Rất nhanh sau đó, người nhà họ Hách ở biệt thự nhận được một bưu phẩm bí ẩn.
Người quản gia thấy người nhận là bà Hách, nhưng không có ghi người gửi, cũng không có thông tin nào khác, rõ ràng là có người đã cố ý bỏ nó vào hộp thư.
Quản gia suy nghĩ một lúc, sau đó bưu phẩm đó đi tìm bà Hách.
Lúc này bà Hách vẫn đang tổ chức buổi trà chiều.
Dù bữa tiệc đã tiến hành được một nửa, nhưng bà ta vẫn chưa hài lòng, lại tiếp tục mời người nhà họ Hách đến uống trà chiều trong khu biệt thự.
“Thưa bà, có một bưu phẩm được gửi cho bà, nhưng nó có hơi kỳ lạ.”
“Bưu phẩm gì thế, ông cứ mở ra luôn đi.”
Bà Hách đang cầm tách trà trên tay, dáng vẻ thờ ơ.
Quản gia mở bưu phẩm ra, sau khi nhìn thấy mấy tấm ảnh bên trong, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Thưa bà chủ!”
“Cái gì mà ngạc nhiên thế!”
Bà Hách quay đầu lại nhìn bức ảnh trong bưu phẩm, bà ta đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, tách trà trong tay cũng không cầm nổi nữa, ngã xuống.
“Cái này, cái này là gì vậy hả?” Bà ta vội vàng cầm lấy những bức ảnh lên, chính xác mà nói là những mảnh vụn bị xé của tấm ảnh, nhưng chúng vẫn có thể ghép lại với nhau, nơi bức này này chính là nơi bà ta đang ở.
Trong đó còn có cả anh trẻ nhỏ! Bà Hách tức giận đến run người: “Mạc Hồi, cô dám uy hiếp tôi!”
“Chị, những bức ảnh này là sao vậy? Tại sao lại có cháu trai em ở trong đó, những bức ảnh lại còn bị xé nát như vậy nữa.”
“Chị biết là ai làm rồi.”
Lần đầu tiên bà Hách bị người khác làm cho bẽ mặt đến như vậy.
Những bức ảnh này rõ ràng là