Chương 292
“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?”
“Bà ấy chỉ bị chấn động não nhẹ, với một vài vết thương ngoài da, còn lại đều ổn, nghỉ ngơi một tuần là có thể xuất viện rồi.”
Hách Liên Thành thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi.
Không lâu sau, bà Hách tỉnh lại, thấy mình đang ở trong bệnh viện, nhớ lại mình đã bị tai nạn xe hơi.
“Mẹ, mẹ nên nghỉ ngơi trước đã, không nên cử động đâu ạ.”
Hách Liên Thanh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, sau khi thấy bà Hách tỉnh lại, chóng đi tới trấn an bà ta.
Bà Hách thấy con trai mình xuất hiện, lúc này mới thở có thể phào nhẹ nhõm.
Anh ta không sao là tốt rồi.
Hách Liên Thành nhìn bà ta: “Mẹ có chuyện gì muốn nói sao?”
“Có người cố tình làm hỏng phanh “Con biết, con đã báo cảnh sát rồi.” “Chắc chắn là Mạc Hồi, chắc chắn là do cô ta làm.” Vẻ mặt bà ta có chút dữ tợn, bà ta nắm chặt tay của Hách Liên Thành: “Mẹ sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ta đâu.” “Mẹ! Mẹ vẫn không hiểu chuyện sao!”
Hách Liên Thành hơi cao giọng nói: “Không phải do cô ấy làm đâu!”
“Không phải cô ta thì còn ai được nữa?”
“Sau lưng cô ấy còn có Tiêu Khôn Hoằng mà.
Làm sao mẹ có thể ngây thơ nghĩ rằng anh ta đã gặp chuyện được chứ? Hiện tại tập đoàn Quang Viễn đang hoạt động rất tốt, làm sao Tiêu Khôn Hoằng có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Bà Hách lúc này mới bình tĩnh lại một chút: “Vậy thì sao, chẳng nhẽ chúng ta phải sợ nhà họ Tiêu sao?”
“Mẹ, con không muốn tranh luận với mẹ về vấn đề này nữa.
Con sẽ thu xếp máy bay riêng cho mẹ ngay lập tức, mẹ hãy trở về tĩnh dương cơ thể đi.”
“Mẹ không đi!”
Bà Hách vẫn vô cùng cố chấp: “Nếu loại chuyện như thế này có thể ép mẹ rời đi thì nhà họ Hách đã sụp đổ từ lâu rồi.
Ngược lại, mẹ rất muốn xem xem nhà họ Tiêu có tài cán gì.
Chẳng lẽ có mấy thủ đoạn hèn hạ này thôi sao!”
“Được rồi, có lẽ phải bị ngã một lần mẹ mới hiểu được vấn đề.”
Hách Liên Thành không thuyết phục bà ta nữa.
Nơi này không phải nước Mỹ, nhà họ Mạc có thể khiêm tốn, nhưng Tiêu Khôn Hoằng thì sẽ không như vậy.
Người đàn ông đó là một con mãnh thú luôn ẩn mình trong bóng tối, khi tới thời điểm thích hợp anh ta sẽ lấy mạng của người khác.
“Hừ, mẹ đã bao giờ phải sợ hãi thứ gì chưa?”
Bà Hách vẫn cố chấp như cũ, nhất định không trở về Ánh mắt Hách Liên Thành trở nên u tối: “Vậy mẹ nghỉ ngơi đi cho khỏe, con đi trước đây.” “Con đi đâu?”
Hách Liên Thành không trả lời.
Bà Hách nhìn theo bóng lưng của con trai mình, đột nhiên khóe mắt đỏ lên, bà ta không biết từ khi nào mà con trai mình lại phải mang dáng vẻ như vậy.
Ngay sau đó, những người còn lại của nhà họ Hách đến.
“Chị, chị có sao không, chị thấy thế nào rồi?”
“Không sao, vẫn khỏe.”
Sắc mặt của bà Hách nhìn rất khó coi, trên đầu có quấn băng gạc, lần đầu tiên bà ta gặp tai nạn lớn như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua được.
“Chị, lá gan của Mạc Hồi đó cũng lớn thật đấy, cô ta còn muốn lấy mạng chị! Nhất định không thể bỏ qua cho cô ta được.”
“Chị biết rồi.
Cảnh sát đâu? Chị muốn nói với cảnh sát rằng có người muốn giết chị!”
Ngay sau đó, một vài người từ đồn cảnh sát đến.
Khi lấy khẩu cung, bà Hách tỏ ra rất phấn khích: “Chính Mạc Hồi là người muốn giết tôi, cô ta còn gửi ảnh cho tôi, tất cả những thứ đó đều là bằng chứng.
Các người nhanh chóng bắt Mạc Hồi lại, khiến cô ta phải ngồi tù đi!”
“Bà Hách, chuyện này chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra, hiện tại chúng tôi chưa tìm thấy bằng chứng nào liên quan đến cô Mạc Hồi cả.”
“Sao lại không có bằng chứng? Cô ta đánh người trong bữa tiệc, còn có cả những tin đồn trên mạng nữa, nhất định cô ta đã ôm hận trong lòng, ngoài cô ta ra không còn người nào khác!”
Giọng điệu của bà ta vẫn cố chấp như trước: “Ngay cả điều này các người còn không làm được? Các người còn làm cảnh sát làm gì nữa hả?”
Thái độ của cảnh sát vốn dĩ đang rất tốt, lúc này bắt đầu cảm thấy bực bội.
Thực tế là họ không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào, cả người gửi thư hay người gây ra chuyện phanh xe bị hỏng.
Muốn làm việc thì phải có bằng chứng.
Cảnh sát ghi chép tài liệu nói: “Hôm nay tạm thời đến đây thôi, nếu có tiến triển chúng tôi sẽ báo cho bà biết.”
“Đứng lại, các người cứ thế bỏ đi mà được à? Tôi bảo các người đi bắt Mạc Hồi lại cơ mà, các người nghe không hiểu sao?”
“Bà Hách, chúng tôi là cảnh sát, không phải tay sai của nhà họ Hách đâu.”
Bà Hách tức giận đến mức chỉ có thể mở to mắt nhìn những người kia rời đi, bà ta mắng: “Các người đừng có mà kiêu ngạo, tôi có quen biết cục trưởng của các người đấy, đến lúc đó các người đứng có trách.”
Khi bà Hách còn ở Mỹ, làm những chuyện như vậy đã là