Chương 433
“Nữ thần, anh Tiêu Khôn Hoằng nhà chị có thể làm không? Em thấy không dễ dàng gì để mang theo mấy đứa nhỏ như vậy đâu?”
Lúc nói chuyện Mạc Tử Tây quay đầu lại nhìn thoáng qua, tỏ vẻ có chút hoài nghi.
Là người từng tiếp xúc qua với bọn trẻ, cô cực kỳ có quyền lên tiếng.
Nếu nhìn qua thấy ba đứa nhỏ này có vẻ ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu, đó là do bạn chưa có hiểu biết gì về sức mạnh của đám nhóc này.
Một khi đã làm ầm ĩ lên thì mỗi phút mỗi giây đều khiến cho bạn cảm giác được cái gì gọi là sắp toang mất rồi.
Tiêu Khôn Hoằng vừa nhìn đã biết anh là một doanh nhân thành đạt, chưa từng có trải nghiệm với trẻ con, liệu anh có thể chịu đựng được không?
“Anh ấy thật sự có thể làm tốt, ba đứa nhỏ rất thích anh ấy.
“Thích không có nghĩa là có thể trông nom tốt.”
Thi Nhân cong môi cười nói: “Cứ cho anh ấy cơ hội thể hiện thử xem, thật ra bọn họ cũng không có yếu kém như những gì chúng ta nghĩ đâu.”
Mạc Tử Tây câu hiểu câu không, nhưng dù sao cô ấy cũng không chắc lắm, có thể sẽ liên tục gọi điện bảo nữ thần trở về giúp đỡ.
Nhưng việc Tiêu Khôn Hoằng chủ động mang theo mấy đứa nhỏ, điều này khiến cho Mạc Tử Tây cảm thấy mình có thể cho anh một điểm cộng to.
Dù sao đối với một người đàn ông như Tiêu Khôn Hoằng mà nói, có thể làm đến bước này quả thật cũng không dễ dàng gì.
Đôi khi cô ấy cảm thấy, nếu Mạc Đông Lăng và Mạc Tử Hàn kết hôn rồi có con, cô ấy thật sự không dám tưởng tượng ra hình ảnh kia.
Không thể tưởng tượng được, không biết bọn họ sẽ đám cưới với cô gái có bộ dạng như thế nào.
Thi Nhân cùng với mọi người trực tiếp đi đến khu triển lãm hàng thêu dệt, nơi này là khu vực trưng bày truyền thống văn hóa của nước Singapore.
Ở trong này, Thi Nhân nhìn thấy được rất nhiều kiểu dáng thêu dệt trang trí khác nhau, so với hàng mỹ nghệ bên ngoài ngã tư đường trông tinh xảo hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, Thi Nhân bỗng dưng tìm thấy được kiểu dáng tương tự như trong trí nhớ của mình.
Cô chỉ vào một bộ quần áo của một cô gái đang mặc: “Bộ quần áo này có mang ý nghĩa gì không?”
“Bộ này là do các nghệ nhân làng nghề làm ra để dành cho các thế hệ sau.
Tổng cộng ba bộ quần áo tượng trưng cho độ tuổi từ sáu tuổi, mười hai tuổi rồi mười tám tuổi, mang ý nghĩ là trưởng thành một cách khỏe mạnh.
Màu sắc và hoa văn khác nhau dẫn đến phương pháp tạo ra cũng sẽ khác nhau.”
Thi Nhân nhìn cô gái nhỏ mặc bộ quần áo kia.
Khi cô lên sáu, bà ngoại cũng làm cho cô một bộ quần áo như vậy.
Lúc ấy ở còn ở trong thị trấn nhỏ, trông có vẻ nổi bật nhất.
Người khác đều chê cười cô, sau đó cô cũng không còn mặc nó lần nào nữa.
Hóa ra bộ quần áo này lại hàm chứa nhiều ý nghĩa như vậy, thế nhưng khi ấy cô lại không thể cảm nhận hay lĩnh hội được dụng ý của bà ngoại.
“Nữ thần, chị làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là mắt có chút không thoải mái thôi.”
Hốc mắt của Thi Nhân đã bắt đầu đỏ lên, cô cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình, nhìn qua ba bộ đồ trước mặt hỏi: “Chị có thể chụp một bức ảnh không?”
“Có thể chứ.
Có muốn em chụp giúp chị không?”
“Chị tự mình chụp được rồi.” Thi Nhân chụp mấy tấm hình với ba bộ quần áo này, nếu bây giờ bà ngoại có thể bình an sống tốt thì tốt biết mấy.
Cô xem mấy bộ trang phục truyền thống còn lại, nhưng mà cảm thấy có chút xa lạ.
Dường như bà ngoại chỉ làm ra một bộ quần áo này, còn mấy cái khác không làm.
Cứ như là có nỗi khổ tâm trong lòng.
Thi Nhân nhìn sang Mạc Tử Tây hỏi: “Loại hình thêu dệt này có trường phái nào không? Có thể dựa vào nơi sở hữu tay nghề truyền thống để tìm được chủ nhân không?”
“Trước kia thì có thể nhưng mà bây giờ lại có chút lộn xộn.
Trước kia có quy định nghiêm ngặt, các nhóm sư phụ già có tuổi nghề hẳn là có thể nhìn ra nó thuộc trường phái nào.”
Thi Nhân gật đầu, nếu có thể thì cô sẽ đi tìm lại bộ quần áo mà trước kia bà ngoại làm cho cô.
Như vậy không phải là có thể biết bà ở nước Singapo từng thuộc phe phái nào, quê hương của bà đang ở địa phương nào.
Bà ngoại đã phải trải qua những gì mới có thể rời xa quê nhà của mình?
Thi Nhân chỉ cảm thấy đầu óc của cô thật sự rất hỗn độn, có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều về tất cả những chuyện này, có lẽ là cô nhớ lầm.
Tất cả những chuyện này phải chờ cho đến khi về với ông bà nhìn xem thì mới biết được.
Thi Nhân không còn tâm trạng tiếp tục đi tham quan nữa, cô cất điện thoại rồi quay sang nói với người bên cạnh: “Hôm nay tham quan đến đây là được rồi, tôi thấy hơi mệt.”
“Được, vậy chị về nghỉ ngơi cho khỏe đi, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm cùng nhau.
Em nghe nói bên này còn có tổ chức buổi biểu diễn hay trò chơi gì đó, chúng ta có thể qua đó xem tình hình.”
Mạc Tử Tây còn thật sự nhìn thoáng qua nữ thần, buổi tới mới là thời gian trình diễn và chơi trò chơi mà.
Thi Nhân không chút nghi ngờ.
Chỉ là khi các cô trở về lại chạm mặt một đôi nam nữ.
Thi Nhân không nghĩ tới cô sẽ gặp Hách Liên Thành ở đây,