Chương 434
“Nữ thần, dù sao em cũng không thích Bạch Mỹ Đình đó.”
“Ừ, chị biết.”
Thi Nhân mỉm cười: “Chi nhất định sẽ đứng về phía em.”
Tuy hiện tại cô không phát hiện Bạch Mỹ Đình có vấn đề gì, nhưng Mạc Tử Tây không thích đối phương thì nhất định phải có lý do.
Có điều nguyên nhân là gì thì cô không biết.
“Thế thì tốt, sau này chị tránh xa Bạch Mỹ Đình một chút, cô ta không phải tốt lành gì.”
Ban đầu Hách Liên Thành hại chết chị Mộng Thần, bây giờ lại đến gần Bạch Mỹ Đình, thể thì có thể tẩy trắng hết được mọi chuyện sao?
Tuyệt đối không thể nào.
Thi Nhân nói chuyện với Mạc Tử Tây một lúc, sau đó cô ấy liền giận dữ bỏ đi.
Cô không thể đoán được nguyên nhân nên chỉ có thể từ bỏ.
Thi Nhân đi thẳng tới phòng khách.
Cô nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường, ba đứa nhỏ nằm ngang ngủ thiếp đi, đôi chân nhỏ gác lên người của Tiêu Khôn Hoằng, cảnh tượng này trông thật là đáng yêu.
Thi Nhân không nhịn được lấy điện thoại ra chụp cho bọn họ một tấm.
Có điều, Tiêu Khôn Hoằng rất cảnh giác, vừa nghe thấy âm thanh đã lập tức mở mắt, sau khi nhìn thấy đó là cô, anh mới thả lỏng khuôn mặt.
“Đi dạo xong rồi à?”
Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi ngồi dậy nhìn cô: “Trước giờ chưa từng nghe em có hứng với thêu thùa đó.”
Việc hôm nay Thi Nhân tỏ ra yêu thích với những món quà lưu niệm thêu đó đã vượt quá dự liệu của anh.
Lúc đó Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng anh không hỏi.
Nói đến đây, Thi Nhân lấy điện thoại ra, thấy cô rơi vào trầm tư: “Có lẽ sau khi về nước lần này, em phải về quê một lần.”
“Sao vậy?”
“Em đã từng thấy mấy món đồ thêu này ở nhà, đây không phải đồ thêu truyền thống của địa phương chúng ta, đây là hình vẽ của nước Singapore.”
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày, sau đó đi tới cạnh cô liếc nhìn tấm ảnh trên tay cô.
Anh từ tốn nói: “Vậy em nghi ngờ bà ngoại em trước kia là người Singapore sao?” “Nếu không phải thì bà ấy cũng phải lớn lên ở đó mới đúng, nếu không sao bà ấy có thể biết những thứ này? Tử Tây nói, những thứ tay nghề này là nhà này truyền cho nhà khác.
Nhưng bà em tới giờ cũng chưa từng nhắc đến.”
Thi Nhân mở bức ảnh kia: “Ba bộ quần áo này, Tử Tây nói, là thuộc văn hóa truyền thống của Singapore, là đều cho trẻ con cầu phúc, chia ra cho trẻ sáu tuổi, mười hai tuổi và mười tám tuổi, đến tuổi sẽ đưa cho bọn chúng.”
Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Năm sáu tuổi, em cũng nhận được một bộ do bà ngoại làm.”
Thời gian trôi qua lâu quá, hơn nữa do cô không thích nên không thấy ấn tượng gì với những mẫu quần áo này.
Nhưng bây giờ nhìn thấy những thứ này, cô phát hiện mình đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Trên thực tế, bà nội luôn tổ chức các lễ hội khác nhau, đôi khi hương vị cũng khác với địa phương.
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc nhìn mấy bộ quần áo: “Có khả năng chuyện giống như em nói.
Lần này trở về, chúng ta thử đi gặp bà nội em xem có lấy được manh mối gì không.”
“Em cũng nghĩ thế.”
Thi Nhân dựa vào lồng ng.ực anh: “Bây giờ nghĩ kỹ lại, em luôn cảm thấy bà ngoại hẳn phải có chuyện gì đó mới ẩn náu ở quê nhà.”
Không thích chụp ảnh, sống khác với phong tục địa phương.
Giờ nghĩ lại, mọi thứ đều có lý.
“Không thành vấn đề, cứ về tra rõ là được.
Hiện tại không ai có thể uy hiếp bà ngoại của em.
Sau khi tìm ra nguyên nhân, chúng ta có thể giúp bà ngoại hả giận.”
“Được rồi.
Nhưng em lại không hy vọng chuyện giống như em nghĩ.”
Tiêu Khôn Hoằng ôm cô: “Ngủ một lát đi.”
“Được.”
Thi Nhân nằm trên giường, trong đầu nặng nề suy nghĩ, cô nghĩ mình sẽ không ngủ, nhưng vừa nằm xuống không bao lâu cô đã ngủ thiếp đi.
Ngược lại Tiêu Khôn Hoằng lại không hề ngủ.
Nghĩ đến những gì vợ mình nói, anh khắc cốt ghi tâm, cẩn thận ôm chặt người trong ngực.
Sau khi Thi Nhân chìm vào giấc ngủ, cô đã có một giấc mơ.
Cô nằm mơ thấy mình về quê, vừa chập chững biết đi chạy trong sân, một bà cụ đi theo phía sau, ân cần gọi cô: “Con bé này, con bé này, cẩn thận một chút chứ.”
Lâu quá, cô gần như quên mất bà cụ kia trông như thế nào.
Trong mơ, Thi Nhân quay đầu lại, nhìn thấy bà cụ thật ra được chăm sóc tốt, gương mặt trắng