Chương 490: Tiêu Khôn Hoằng ghen
“Mạc Đông Lăng, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung được đâu.”
“Cô ấy là người nhà họ Mạc, cho dù ly hôn, cũng chẳng thiếu người theo đuổi.”
Mạc Đông Lăng nói xong lời này liền bước đi.
Giám đốc Hoằng đứng ở cửa, tức giận đến sắc mặt khó coi, đen như gió bão sắp ập đến.
Anh nhịn không được mà bùng nổ: “Chết tiệt.”
Anh tuyệt đối sẽ không để cho việc này có cơ hội xảy ra, tuyệt đối sẽ không.
Thi Nhân mới không phải là người nhà họ Mạc.
Cả đời cô, chỉ có thể là của anh.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng trở về thì sắc mặt u ám vô cùng, giống như bị người ta thiếu tiền không trả vậy.
Khiến cho ba đứa nhóc đang làm ầm làm ĩ cũng đột nhiên im bặt, ngoan ngoãn không dám tranh cãi nữa.
Diệp Tranh và Mạc Tử Tây mang theo ba đứa trẻ đi, để lại vị đại phật Tiêu Khôn Hoằng này lại cho Thi Nhân.
Dù sao chồng của ai thì người đó tự dỗ dành đi.
Thi Nhân quay đầu nhìn người đàn ông bên canh: “Đi thôi, đều thu dọn xong cả rồi.”
“Ừm.”
Tiêu Khôn Hoằng vẻ mặt bình tĩnh, nắm tay Thi Nhân cùng đi ra ngoài.
Thi Nhân cùng với mọi người đồng loạt xuất phát.
Ngồi hai chiếc xe, đi tới sân bay.
Bởi vì Tiêu Khôn Hoằng ra vẻ tức giận, cho nên Diệp Tranh, Mạc Tử Tây, và ba đứa trẻ cùng chung một chiếc xe.
Thi Nhân một mình ngồi với vị ma vương đang tức giận này.
Tuy rằng người đàn ông bên cạnh sắc mặt không vui lắm, những vẫn nắm chặt tay mình như cũ, điều này làm Thi Nhân cảm thấy anh tức giận cũng không đáng sợ lắm.
Chủ yếu là vì trên người anh luôn toát ra vẻ quyền lực, khí chất bề trên nhiều năm qua khiến người ta có hơi kiêng kị.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng rất biết khống chế cảm xúc của mình, thông thường sẽ không để lộ cảm xúc, thể hiện ra mặt cho người nhà thấy được.
Hôm nay lại làm sao thế này? Cô nghiêng đầu dựa vào anh: “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Giọng điệu của anh rất thẳng thừng, vừa nghe đã biết là đang tức giận.
Cô chọt chọt mặt anh: “Nếu không có gì, sao anh lại bày ra vẻ mặt u ám như Diêm Vương thế này?”
Tiêu Khôn Hoằng quay đầu đi, không cho cô chọt nữa.
Thi Nhân càng muốn chọt, cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Anh không nói làm sao em biết được anh chịu ấm ức chỗ nào?”
Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên đem cô đặt trên đùi, ôm thắt lưng cô: “Thật lòng muốn dỗ dành anh à?”
“Không thì sao nữa?” Thi Nhân đỏ mặt, cảm thấy tư thể có hơi ái muội, huống hồ lại còn đang ở trong xe.
Chỉ là anh vẫn đang giận nên là thôi quên đi.
Cô cố lấy dũng khí nhìn anh hỏi: “Vì sao anh giận thế, Mạc Đông Lăng nói gì với anh à?”
“Em cảm thấy anh ta có thể nói gì?”
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lẽo sâu thẳm, muốn từ khuôn mặt vợ tìm ra được điều gì, chỉ đáng tiếc, vẻ mặt vợ mình vô cùng bình tĩnh, dường như không hề để ý.
Bằng không vẻ mặt vợ mình tuyệt đối không thể nào bình tĩnh như vậy.
Trước kia mỗi khi nhắc tới Hách Liên Thành, vợ đều sẽ vội vàng giải thích, vẻ mặt không giống như bây giờ.
Có phải là trọng lượng của anh trong lòng cô đã giảm đi nhiều rồi! “Mạc Đông Lăng giao Tử Tây cho em, cũng là bởi vì trước đây đã giúp chúng ta một việc nên em mới đồng ý.
Em biết anh không muốn nhiều người, nhưng Tử Tây giống như em của em vậy, anh đừng giận nữa được không?”
Thi Nhân biết anh không thích người khác đến quấy rầy.
Mà việc của Mạc Tử Tây là cô tự ý quyết định, không hề thương lượng với anh.
“Em cảm thấy người đàn ông của em nhỏ mọn đến thế à?”
Cằm Thi Nhân bị nắm lấy, buộc cô phải quay sang đối diện với anh, cô chớp mắt: “Vậy anh giận cái gì chứ?”
Trừ việc này, cô không nghĩ ra còn việc gì có thể làm anh tức giận.
Cô ở đây đã lâu không liên hệ gì với Hách Liên Thành trừ lần gặp mặt ở bữa tiệc, đã thế còn bị Mạc Mỹ Đình kia tính kế, ngay cả điện thoại còn chưa gọi cú nào.
Thi Nhân suy nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của vợ, càng cảm thấy nén giận, may mắn là vợ mình chẳng biết gì cả.
Có điều nếu đã không biết, vậy anh càng không thể nói cho cô biết.
Anh cũng đâu có ngốc.
Anh híp mắt