Một giờ sau, xe đã đến sân bay.
Hai người xuống xe, không tay trong tay, cũng không nhìn đối phương một cái.
Điều này bị Diệp Tranh và Mạc Tử Tây thấy được, bọn họ nhìn nhau: “Không phải chứ, cãi nhau à?”
“Tiêu rồi, hai người này cãi nhau, chúng ta cũng chẳng sống tốt nổi.”
Mạc Tử Tây: “…”
Đứa bé nhỏ trăng trắng ngoan ngoãn mở nói: “Hay là khuyên nhủ một chút?”
Diệp Tranh vội vàng lắc đầu, đại khái trừ Thi Nhân cũng chẳng ai khuyên được.
Nhưng lúc lên máy bay, Thi Nhân phát hiện đây không phải là chiếc bọn họ bay lúc trước, rõ ràng chiếc này lớn hơn nhiều.
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Sao lại thế này?”
“Đây là do anh Lăng đã dặn dò, nói là mọi người về nước nhiều thêm một người, máy bay riêng trước có hơi nhỏ, sợ không đủ chỗ ngồi.”
Sắc mặt anh đen lại, sao lúc nào ở đâu cũng có Mạc Đông Lăng hết vậy?
Anh phải đi về, Mạc Đông Lăng bày đặt sắp xếp cái gì chứ, lẽ nào anh mua không nổi máy bay riêng hay sao?
Cái tên này thật đáng ghét.
“Hình như đúng là vậy thật, về nhiều hơn hai người.”
Thi Nhân lập tức gật đầu, cảm thấy Mạc Đông Lăng sắp xếp rất hợp lý.
Có điều Tiêu Khôn Hoằng lại nghe ra một ý khác, người đàn ông kia rõ ràng là chế máy bay tiếng của anh quá nhỏ, ngồi không được đúng không?
Tiêu Khôn Hoằng nghiến răng: “Máy bay của chúng tôi đâu?”
“Đã bay về rồi ạ.”
“Ngu xuẩn, việc thế này sao anh lại tự mình quyết định?”
Tiêu Khôn Hoằng mắng trợ lý một lúc, sau đó mới lạnh mặt lên máy bay.
Tiêu Khôn Hoằng tự mình bực bội lên máy bay, để lại những người chả hiểu vì sao nhìn nhau đầy ngơ ngác.
Mạc Tử Tây thăm dò hỏi: “Đây chính là máy bay riêng của anh trai, bình thường không cho ai ngồi vào đâu, đến em còn chưa từng ngồi.
Chồng chị vì cái gì mà lại tức giận thế?”
“Chị cũng không biết.”
Diệp Tranh híp mắt: “Đại khái là lòng tự tôn nào đó của đàn ông bị sỉ nhục chứ gì?”
Suy cho cùng hành động này Mạc Đông Lăng xem ra là có ý khoe khoang.
Thi Nhân liền cảm thấy kỳ lạ, lòng tự tôn của Tiêu Khôn Hoằng làm sao lại bị sỉ nhục được, anh là người đàn ông mạnh mẽ, kiêu ngạo, hơn nữa cũng không phải anh không mua được máy bay riêng.
Lúc Thi Nhân bước lên máy bay, bên trong trở nên vô cùng im lặng.
Đại khái là do vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng, tiếp viên hàng không cũng nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào, chỉ sợ làm sai cái gì.
Đây chính là khách quý của nhà họ Mạc! Thi Nhân nhở giọng nói với Mạc Tử Tây: “Cái tình tiết truyện cũng hấp dẫn quá đi chứ, kim chủ tặng máy bay riêng, kết quả anh ấy còn không vui.”
Thi Nhân thần sắc xán lạn: “Trước tiên đừng nói đề tài này.”
Cô vẫn chưa dỗ dành được người đàn ông này đâu.
Nếu như bị Tiêu Khôn Hoằng biết, cô nhất định phải gánh tôi mất.
Mạc Tử Tây vội vàng đứng dậy, nhìn thấy ba đứa trẻ: “Đi đi, chúng ta đi xem bên kia nhé, nghe nói ở đó có nhà ăn, chúng ta qua đó xem có gì ăn không nhé.”
Diệp Tranh cũng vội vàng trốn.
Bên này chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ.
Thi Nhân đi sang, kéo kéo ống tay áo anh nói: “Phải làm sao anh mới không giận nữ ?”
“Em thấy thích chiếc máy bay này ư?”
“Không tốt, chẳng có điểm nào bằng máy bay của chúng ta hết.”
Bản năng sinh tồn của Thi Nhân vẫn luôn rất mạnh mẽ.
Tiêu Khôn Hoằng lúc này mới hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới điều gì: “Anh không giận nữa cũng được nhưng phải có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Anh ôm lấy tay cô: “Có phải trong câu chuyện em viết trên facebook có tình tiết về một chiếc máy bay riêng không?”
Hở?
Thi Nhân nuốt nuốt nước bọt, sau đó cố gắng nhớ lại, hình như đúng là có một đoạn tình tiết như vậy, trong đó hình như còn có những đoạn nhỏ không thể để người khác biết.
Nhìn qua vô cùng kích động, hấp dẫn người xem.
Hơn nữa, đây không phải do cô viết, mà là Mạc Tử Tây viết.
Chỉ là lúc này, cô cũng không thể chỉ ra Mạc Tử Tây, nếu không Tiêu Khôn Hoằng khẳng định sẽ ném cô ấy xuống máy bay.
Cô không thể bán đứng bạn bè.
Thi Nhân cúi đầu, dày mặt trả lời: “Đúng, đúng vậy.
Nếu anh không thích em sẽ xóa đi ngay”
“Không, anh cảm thấy cũng không tồi đâu.”
Tiêu Khôn Hoằng kéo cổ tay cô, giọng trầm thấp: “Vừa hay, nơi này không gian đủ lớn, đủ yên tĩnh, chúng ta có thể thử xem.”
Một tiếng ầm vang lên, lần