Trong cơn mê mang, Lạc Nam đột nhiên cảm giác được có vật gì đó mềm mịn khéo lóe áp lên bờ môi mình, mang theo làn hương thơm ngát như thiên sơn tuyết liên, mát lạnh và diệu ngọt…
Hắn theo bản năng vươn ra đầu lưỡi thô ráp của mình muốn bắt lấy sự ngọt ngào ấy, nhưng đáng tiếc chính là…đầu lưỡi lại đưa vào không khí trống rỗng, mà hương thơm quyến rũ kia cũng chỉ còn thoang thoảng trên bờ môi.
Bừng tỉnh, Lạc Nam mở ra hai mắt…phát hiện Đại Đảo Chủ không biết đã tỉnh từ bao giờ đang bình thản nhìn lấy hắn.
Đưng…
Tiếng đàn im bặt mà dừng, Lạc Nam mệt mỏi nằm bệch xuống mật thất.
“Nghỉ ngơi một chút đi, với thương thế của Bổn Đảo Chủ còn khôi phục thì đám nha đầu kia cũng đã khá hơn rồi!”
Âu Dương Thương Lan nhìn hắn mở miệng nói.
Lạc Nam vô thức gật gật đầu, Huyết Dẫn Vong Hồn Cầm lơ lửng ở bên cạnh.
Hồn Lực của hắn không được vô tận như Tiên Lực, việc sử dụng một Tôn Cấp Cực Phẩm Hồn Kỹ trên phạm vi rộng thật sự mất quá nhiều sức.
Đẩy ra cánh cửa mật thất, Âu Dương Thương Lan uyển chuyển bước ra ngoài.
“Kỳ quái…chẳng lẽ ta bị ảo giác?!” Lạc Nam lẩm bẩm, đầu lưỡi liếm láp bờ môi, cảm giác ngọt liệm vẫn còn đọng lại.
Bên trong cơ thể Lạc Nam, Quang Nhi với Hỏa Nhi hai mặt nhìn nhau, các nàng chứng kiến toàn cảnh vụ việc…nhưng lại không biết có nên nói với chủ nhân của mình hay không.
Âu Dương Thương Lan đột nhiên hành động khiến hai nàng giật bắn cả mình ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chẳng lẽ Đại Đảo Chủ kia đã phát hiện chủ nhân của các nàng là nam? Không những không tức giận còn say mê hắn?
Chẳng lẽ giới tính của nàng có vấn đề? Đại Đảo Chủ ham mê nữ nhân? Đem lòng yêu Lạc Yên rồi?
Hai tiểu nha đầu suy nghĩ nát óc cũng không ra, các nàng quyết định không suy nghĩ nữa.
“Mấy chuyện tình cảm này của chàng chúng ta tốt nhất đừng xen vào, để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi!” Hỏa Nhi rốt cuộc làm ra quyết định thông đồng cho Quang Nhi.
“Tán thành!” Quang Nhi gật đầu đồng ý.
Âu Dương Thương Lan hôn trộm chủ nhân chứng tỏ không muốn để hắn biết, các nàng cũng sẽ không nhiều chuyện tiết lộ.
Hai nữ cũng muốn xem thử tiến triển trong chuyện này, âu cũng là một chuyện thú vị.
…
“Đại tỷ!”
Bên ngoài mật thất, Độc Cô Ngạo Tuyết với Đình Manh Manh mấy nữ chứng kiến Âu Dương Thương Lan xuất hiện, cả đám kinh hỉ vây lại.
Vốn tưởng đại tỷ bị thương nặng rất khó trị, không ngờ chưa đầy một tháng đã bình an xuất quan, xem ra Lạc Yên thật sự có nghề.
“Các đệ tử thế nào rồi?” Âu Dương Thương Lan quét mắt một vòng hỏi.
“Có Dưỡng Hồn Các và tiếng đàn thần kỳ kia, Linh Hồn của các tỷ muội đã khôi phục chín phần mười, tịnh dưỡng một thời gian nữa là ổn!” Kiều Tố Tố tán thán nói.
Âu Dương Thương Lan hài lòng gật đầu, nàng biết Lạc Yên cho mình uống quá nhiều Tẩy Hồn Thủy nên mới hồi phục nhanh như vậy, các đệ tử lại không có đãi ngộ đặc biệt này.
“Đại tỷ, tiếng Đàn kia rốt cuộc là cái gì? Vì sao Manh Manh nghe xong cảm thấy toàn thân lâng lâng, đầu óc mơ mơ màng màng?” Đình Manh Manh tò mò chớp chớp mắt hỏi.
Chúng nữ gật đầu, các nàng cũng được tiếng Đàn làm cho tinh thần dễ chịu, toàn thân cực kỳ mê ly.
“Là do Lạc Yên đánh đàn, hỗ trợ trị thương cho chúng ta!” Âu Dương Thương Lan nói, nghĩ đến hành động lúc đó của mình! trong lòng nàng khẽ gắt một tiếng, chẳng lẽ ta cũng bị Mê Hồn Khúc ảnh hưởng?
“Lạc Yên thật lợi hại! muội ấy đâu rồi?” Mộ Sắc Vy thán phục hỏi.
Vân Tu Hoa với Ỷ Vân mấy nữ hơi vểnh tai lên.
“Vì đánh đàn tiêu hao quá mức nghiêm trọng nên cần nghỉ ngơi, mọi người giải tán đi!” Âu Dương Thương Lan phất tay, thân hình cũng đã biến mất tại chỗ.
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, Độc Cô Ngạo Tuyết cũng trong trẻo cất tiếng: “Để Lạc Yên tịnh dưỡng đi, mọi người cố gắng khôi phục toàn thịnh trong thời gian nhanh nhất!”
Đám nữ nhân sắc mặt nghiêm túc gật đầu, các nàng biết lời của tên Chấp Pháp Săn Ma đã gây nên ảnh hưởng nhất định chứ không đơn giản bị bỏ qua như vậy, việc cấp thiết bây giờ của các nàng là khôi phục…thậm chí tiếp tục tiến bộ.
Cả đám phân tán bay đi trở về bế quan, phía trước mật thất lại trở về yên tĩnh.
…
Hồi lâu sau, một thân ảnh xinh đẹp lén la lén lút xuất hiện, đôi mắt đẹp liếc nhìn bốn phương tám hướng, sau khi xác định không có ai ở gần mới lấy tốc độ như sao xẹt tiến vào mật thất của Lạc Nam.
Rầm…
Nghe tiếng cửa mật thất đóng lại, Lạc Nam đang lười biếng nằm trên giường hé mở đôi mắt.
Nhìn thấy bóng hình tuyệt mỹ đoan trang ấy, hắn ôn nhu tình tứ gọi một tiếng:
“Bảo bối…”
“Hừ!” Vân Tu Hoa yêu kiều hừ một tiếng, gò má đỏ lên tiến đến bên giường ngồi xuống giận dỗi chỉ vào trán hắn:
“Xem ngươi đó…làm mình mệt mỏi thành cái dạng gì?”
Lạc Nam thấy nàng xinh xắn đáng yêu, nhất thời trong mắt lóe lên một tia nghịch ngợm.
Hắn chụp lấy ngón tay của Vân Tu Hoa trên trán mình ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi quấn lấy nó mút chùn chụt.
Cảnh tượng lúc này là một nữ nhân đang bú mút tay của một nữ nhân khác.
“Biến thái!” Vân Tu Hoa khẽ gắt một tiếng, giật mình rút ngón tay ra nhưng lại bị hắn ngậm chặt.
Ngón tay Vân Tu Hoa thon dài trắng trẻo, lại trơn trượt dị thường, Lạc Nam tham lam ngậm một ngón không đủ, hắn hôn lên cả bàn tay nàng, lần lượt thưởng thức từng ngón tay.
Vân Tu Hoa chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, không biết từ bao giờ toàn thân mềm mại nhũng ra nằm xuống bên cạnh hắn.
Lạc Nam nhả tay nàng ra, tay chân nhanh nhẹn đem nàng ôm vào trong ngực, cảm nhận xúc cảm da thịt mỹ nhân mang lại, hắn lẩm bẩm bên tai:
“Dám bế quan làm ta nhớ muốn chết, phải làm sao phạt nàng?”
Vân Tu Hoa lựa một tư thế thoải mái nằm trong lòng ngực của Lạc Yên, cảm giác hơi thở nóng rực của hắn ở bên gáy ngọc của mình phà hơi, toàn thân nàng tê rần yêu kiều u oán nói:
“Bên cạnh ngươi thiếu gì mỹ nhân? Làm sao nhớ đến ta?”
‘‘Mỹ nhân thế gian có hàng vạn nhưng Tu Hoa sư tỷ của ta là độc nhất vô nhị !’’ Lạc Nam nghiêm mặt nói.
Vân Tu Hoa như nữ nhân mới trải sự đời, làm sao chống lại được sự lão luyện tình trường của Lạc Nam ? phương tâm thiếu nữ ngọt lịm, nàng chưa bao giờ cảm thấy thế gian này lại tươi đẹp đến thế, chẳng trách trong thiên hạ này nhiều người biết tình yêu vốn là ngọn lửa dữ dội nhưng vẫn tình nguyện nhảy vào thiêu thân.
Chỉ cần nằm trong lòng ngực nam nhân này, mọi nguy hiểm, khốc liệt tại thế giới ngoài kia gần như không đáng lo ngại.
Hai người ôm nhau hồi lâu, cảm giác được hơi ấm và xúc cảm da thịt của nhau, cả hai bắt đầu thở dốc.
Lạc Nam là con dâm long không biết tiết chế, nhất là khi đối diện với nữ nhân của mình hắn càng không kiêng nể gì cả.
Mà Vân Tu Hoa sở hữu Âm Dương Thánh Thể, ở cạnh nam nhân mà mình phụ thuộc trở nên cực kỳ mẫn cảm gần như không có sức kháng cự, toàn thân nàng đã sớm động tình, ở giữa hai chân đã có dấu hiệu ẩm ướt.
Vô thanh thắng hữu thanh, như lửa bén rơm giữa mùa hè oi bức, vụ cháy bùng lên dữ dội.
Nâng cằm Vân Tu Hoa lên, nhìn ngắm vẻ đẹp thánh thiện của nàng…đôi môi hồng nhuận hơi hé mở để lộ hàm răng trắng tinh xảo, Lạc Nam không chút chần chờ áp môi mình lên trên.
“Ưm…”
Vân Tu Hoa run lên, đôi môi mềm mại mân mê lấy hai cánh môi của hắn, mũi hai người kề sát nhau, hít lấy từng hơi thở của đối phương.
Lạc Nam một tay mò xuống bờ mông tròn lẳn, vì Vân Tu Hoa cũng là một Thể Tu nên thân hình cực kỳ dẻo dai và đàn hồi, khi bớp vào cảm giác rất sướng tay.
Hắn không vừa lòng với hai môi tiếp xúc, đầu lưỡi duỗi ra muốn tiến vào miệng nhỏ của nàng thám hiểm.
Nào ngờ trong lúc này Vân Tu Hoa từ đâu lấy lại sức lực đẩy hắn ra, ánh mắt như nước trong veo nói:
“Còn muốn dùng thân nữ nhân gần gũi thiếp?”
“Ta quên!” Lạc Nam vuốt vuốt mũi xấu hổ, lúc này hắn mới nhớ lần trước đã hứa lần sau sẽ lấy bộ dạng nam nhân xuất hiện trước mặt nàng.
Ý niệm vừa động, Lạc Nam ôm lấy giai nhân xuất hiện trong Linh Giới Châu.
Hắn lột xuống Mặt Nạ Thiên Diện.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Vân Tu Hoa có chút mê ly nhìn đăm đăm vào nam nhân tuấn lãng, khí chất tà mị pha lẫn nét thành thục phong sương của hắn…
Lạc Nam thân cao hơn nàng gần một cái đầu, thân hình cân đối hoàn thiện, da thịt rắn rõi với từng múi cơ co thắt đầy lực lượng, ngũ quan như khắc gọt mà ra, điển hình của một mỹ nam tử mạnh mẽ chứ không phải loại hình thư sinh ẻo lã.
“Đây là chàng sao?”
Vân Tu Hoa bàn tay nâng lên chạm vào khuôn mặt hắn, đối với một người cực kỳ ít tiếp xúc với nam nhân như nàng thì Lạc Nam chính là hình tượng hoàn mỹ kể từ giờ phút này.
“Còn ai vào đây ngoài phu quân của nàng?” Lạc Nam nháy mắt cười trêu, ngón tay nhẹ đặt lên cánh môi của Vân Tu Hoa mân mê:
“Phải đẹp trai mới xứng với sư tỷ bảo bối của ta!”
“Sau tất cả những gì đã diễn ra, dù chàng không hề anh tuấn thiếp vẫn yêu chàng!” Vân Tu Hoa nhẹ giọng nỉ non, nàng chủ động nhón chân, hai tay vòng lấy cổ nam nhân, môi thơm một lần nữa dâng hiến.
Lạc Nam tận tình đón nhận, hai tay ôm lấy eo thon của nàng…
“Hôn thiếp!”
Lần này Vân Tu Hoa chủ động nhả ra đầu lưỡi ngát hương, như tiểu xà màu hồng tiến vào trong miệng nam nhân mang theo hương tân ngọc dịch thơm ngào ngạt.
Lạc Nam không chút khách khí ngậm lấy, cái lưỡi to lớn nóng hổi nhanh chóng quấn lấy, hưởng thụ lấy hương vị như rượu ngon ủ lâu năm trong miệng của nàng.
Từ ôn nhu đến mãnh liệt, đôi nam nữ vong tình siết lấy nhau, khám phá từng ngóc ngách trong miệng đối phương, hơi thở cả hai ngày càng dồn dập.
Bàn tay Lạc Nam đảo quanh thân thể mê người của giai nhân, cảm giác được y phục vướn víu trên người nàng, hắn rất thành thạo rút dây, váy dài lục ngọc theo đó trượt xuống dưới chân.
Mà hắn thì càng trực tiếp, ngọn lửa bùng cháy đem y phục đang mặc trên người hóa thành hư vô, cơ thể cường tráng lực lưỡng cùng với côn thịt săn chắc ngạo nghễ ngẩng cao đầu lộ rõ ra ngoài.
“Ưm…”
Vân Tu Hoa rên rỉ một tiếng trong cổ họng, gò má ửng đỏ, vì hai người đang ôm nhau rất sát, thanh côn thịt kia vừa xuất hiện đã chạm vào vùng bụng bằng phẳng của nàng.
Nó nóng và cứng rắn như ngày đầu, chính là thứ đã đưa nàng đến đỉnh cao của khoái hoạt trong lần đầu tiên.
Âm Dương Thánh Thể triều dâng, Vân Tu Hoa không nhịn được một tay nắm lấy thân côn, cảm giác từng làn gân guốc ma sát vào lòng bàn tay khiến nàng rùng mình một cái…
“Chăm sóc nó đi bảo bối!” Lạc Nam nhả đôi môi đã sưng đỏ của nàng ra, đè Vân Tu Hoa xuống giữa Linh Dược Điền, xung quanh là đầy rẫy hoa thơm cỏ lạ.
“Ừm…” Vân Tu Hoa khẽ dạ, bàn tay bắt đầu vuốt ve lên xuống côn thịt, động tác nhẹ nhàng nâng niu nhất có thể.
Lạc Nam trong lòng hưng phấn, hắn nhìn thấy đôi môi của nàng vẫn đang hé mở, đem ngón trỏ của mình đút vào miệng Vân Tu Hoa.
Vân Tu Hoa hiểu ý, đầu lưỡi yêu kiều liếm láp lấy ngón tay nam nhân, chăm sóc lấy nó như lúc nãy hắn nút lưỡi nàng.
Một ngón tay chưa đủ, Lạc Nam lại thêm một ngón, hai ngón tay hắn trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ xinh của nàng, càn quấy miệng nhỏ ướt át của giai nhân.
Vân Tu Hoa vặn vẹo thân thể như rắn nước, da thịt trắng nõn bắt đầu hồng lên, cái áo yếm và tiểu nộ khố không đủ che đậy cảnh xuân sắc ngập tràn.
Lạc Nam ngắm nhìn tổng thể mỹ nhân, chỉ thấy bầu sữa của nàng căn đầy lên tròn lẳn, hai đầu núm đã đội lấy cái yếm mỏng, màu hồng phấn thấp thoáng dưới lớp tơ lụa.
Ở bên dưới, từng làn cỏ thơm rò rỉ ra khỏi tiểu nội khố, như cơn mưa vừa qua…tất cả đã ẩm ướt và lầy lội.
Một đôi đùi đẹp cùng đôi chân thon dài không chút tỳ vết thẹn thùng khép chặt, bờ mông vểnh cao bị đè ép dưới mặt nền khiến người thương xót.
Lạc Nam rút hai ngón tay ra khỏi miệng Vân Tu Hoa, hắn lại đưa lên miệng mình mút sạch chất mật của nàng vẫn còn trên đó.
“Tiểu Nam…”
Vân Tu Hoa bị cảnh tượng như vậy làm cho động tình, hai hạt anh đào dưới áo yếm rõ ràng nhô cao thêm một chút, hai chân khép lấy ma sát vào nhau.
“Để phu quân yêu nàng…”
Lạc Nam hơi thở nặng nề, đè ngửa Vân Tu Hoa xuống…
Hắn nhanh chóng cúi đầu xuống một bên bầu sữa, bất chấp cái yếm vẫn còn tồn tại dùng miệng ngậm lấy, đầu lưỡi liên tục đánh lên…
Tay phải chụp lấy một bầu sữa còn lại nhẹ nhàng xoa bớp, thỉnh thoảng vân vê ngắt lấy đầu núm săn cứng kia…
Chưa dừng lại, tay trái của hắn trượt qua bụng nhỏ trơn nhẳn của giai nhân tìm đến thánh địa thầm kín ở giữa hai chân nàng…
Bàn tay Lạc Nam nhanh chóng chạm vào thảm cỏ thơm ướt đẫm đi xuyên qua, sau đó niết lên khe thịt thần thánh sau lớp tơ lụa của cái tiểu khố.
“Thiếp…thiếp ngứa…thiếp sướng…”
Vân Tu Hoa rên lên thất thanh, một tay vẫn ngoan ngoãn vuốt ve côn thịt nam nhân, một tay ôm chặt đầu hắn ghì vào lồng ngực mình để hắn càng thêm ra sức cắn mút.
Nàng cảm thấy vướn víu, bèn tỏa ra Vương Lực chấn nát cái yếm cùng tiểu khố trên thân, chính thức trần truồng phơi bày cảnh xuân quang vô hạn.
Từ cổ nàng trở xuống tất cả chỉ có trắng và hồng, duy chỉ thảm cỏ đen ở giữa hai chân như tô điểm cho sự nổi bật.
Không phụ lòng mỹ nhân, Lạc Nam vừa thô bạo vừa ôn nhu dùng miệng hưởng thức hai bầu sữa thơm ngát, từng tấc da thịt của nàng quá mức mỹ diệu.
Miệng hắn hôn đến đâu, da Vân Tu Hoa hồng lên đến đấy…bàn tay liên tục cùng cái miệng hoán đổi linh hoạt, đem bầu sữa giai nhân biến thành muôn hình vạn trạng.
Bên dưới u cốc của Vân Tu Hoa đã bị nới rộng ra, bởi vì một ngón tay đã tiến vào bên trong nó ma sát…
“Á!”
Vân Tu Hoa thất thanh hét một tiếng, u cốc chật cội co thắt dữ dội ngón trỏ của Lạc Nam, một dòng