Phong Hiểu Hàn hỏi: “Yên Sơ, cậu có biết tại sao tôi dán ảnh cậu trên gác không?”
Tôi run rẩy, theo phản xạ rụt cổ lại: “Là tại tôi hay bắt nạt cậu nên cậu treo ảnh… nguyền rủa tôi?”
Mặt hắn hơi đen lại, tôi li3m môi: “Hay là cậu làm bia ngắm để phóng phi tiêu?”
Sắc mặt hắn lại càng tệ hơn rồi.
Ai dà, tôi sửa lại là được chứ gì: “Vậy… là để nhìn cho có động lực luyện võ, sau này… đánh tôi?”
Cộp.
Chén cơm trên tay dằn xuống bàn.
Tôi lập tức biết điều ngậm chặt miệng.
Sở dĩ hồi trước tôi đánh được cậu ta là vì lúc nào cũng có hội.
Toàn kéo nhau đi đánh hội đồng, lấy nhiều đánh ít nên hiển nhiên thắng rồi.
Phần nữa chắc cũng bởi Phong Hiểu Hàn không muốn sinh sự, không “care” tới đám “báo học đường” chúng tôi.
Hiện tại trong căn nhà này, hắn là chủ nhà, có mỗi mình tôi tay chân lóng ngóng, lỡ mà hắn điên lên đánh tôi lên bờ xuống ruộng thì cố mà chịu chứ hết cách rồi.
“Haiz, Yên Sơ, cậu đúng là… không được thông minh cho lắm.”
Muốn chửi tôi ngu thì cứ nói thẳng đi, lại còn nói giảm nói tránh làm gì cho tôi tự ái thêm.
“Tôi không muốn nguyền rủa, làm bia ngắm bắn hay có ý định đánh cậu gì hết.
Tôi chỉ… chỉ…”
Tôi tò mò, chăm chú nhìn sắc mặt Phong Hiểu Hàn thay đổi như tắc kè hoa.
“Tôi chỉ ngưỡng mộ cậu.”
Câu này làm tôi kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được: “Phong Hiểu Hàn, bộ đầu óc cậu có vấn đề hả? Cậu ngưỡng mộ tôi cái gì?”
Mẹ tôi mỗi ngày đều đem tám trăm đứa “con nhà người ta” ra để so sánh, chê tôi hậu đậu, IQ thấp, không biết chăm chỉ cố gắng chỉ giỏi làm con lười trườn qua trườn lại trong chăn.
Ăn học thì bết bát, khiến ba mẹ mỗi lần họp phụ huynh chỉ muốn đào mười hai tấc đất mà chui xuống, cũng may nhà tôi là mạnh thường quân lớn trong trường nên giáo viên còn nể mặt mấy phần, không nói huỵch toẹt ra mà chỉ khéo léo ám chỉ.
Theo tôi, Phong Hiểu Hàn mới chính là hình mẫu “con cưng” tiêu chuẩn trong lòng mẹ tôi.
Hắn có ngoại hình sáng, học tập xuất sắc, tính tình chín chắn trưởng thành.
Người ta là con trai mà nấu ăn ngon, dọn dẹp sạch bong sáng bóng, đã thế còn biết chi tiêu tiết kiệm, tranh thủ kiếm tiền.
Còn tôi? Ừ thì, tôi cũng đáng yêu một chút, nhưng như vậy thôi thì có gì mà ngưỡng mộ.
“Tôi ngưỡng mộ cậu lạc quan yêu đời, tính tình hào sảng rộng lượng.”
“Ồ!”
“Cậu không cố gắng gò bó bản thân, điều này khiến tôi rất… ừm… yêu thích… Thế nên thay vì nói là tôi cho cậu nương tựa, chi bằng nói cậu đã bầu bạn với tôi thời gian qua.
Chuyện tiền bạc đó đừng nhắc đến nữa.”
“Nhưng cậu không ghét tôi à? Tôi là người bắt nạt cậu đấy!”
Nghe mà ấm ức thay cho hắn, tôi bất bình đập bàn đứng lên.
Hắn bật cười, đưa tay ấn tôi trở lại chỗ ngồi: “Những trò trẻ con đó, tôi không để tâm đâu.
Ai bảo c ậu nhỏ hơn tôi hai tuổi làm gì.”
Mặt tôi hơi nóng nóng, sao tôi nghe ra ý tứ ám muội trong câu này thế nhỉ? Để hắn không nhận ra tôi đang ngại ngùng, tôi trừng mắt dọa nạt: “Đừng hòng tôi gọi cậu là “anh”, lớn hơn thì mặc kệ cậu!”
“Tùy cậu thôi.” Hắn đứng dậy dọn bát đũa, tôi đang tính tốt bụng phụ hắn lau bàn thì ai kia