Tôi lại đi lạc.
Mấy con hẻm chỗ này cứ na ná nhau, đi một hồi tôi cũng hoang mang không biết mình đang ở phương trời nào.
Trời tối, khả năng phán đoán đường phố của tôi càng trở nên chậm chạp hơn.
Cũng may, vì đã từng sống trong thể xác mèo một thời gian nên tôi rất nhanh làm quen được, không còn thấy bỡ ngỡ nữa.
Tôi biết mình phải về nhà trước khi mẹ phát hiện tôi lại biến mất.
Bình thường vào ngày nghỉ, tôi ngủ trong phòng tới trưa tới chiều mới chịu dậy.
Mẹ cũng quen rồi nên ít khi lên phòng làm phiền tôi.
Vậy nên tôi phải tìm được Phong Hiểu Hàn, để hắn biến tôi lại thành người và trở về nhà.
Nhưng vấn đề là tôi không nhớ nhà hắn ở đoạn nào.
Khổ quá!
Tôi gục đầu trong góc, nhìn dòng người tấp nập lại qua trước mặt mà bất lực.
Tới ngã tư này là quẹo hướng nào ấy nhỉ? Ông trời! Không thể cho con một chút gợi ý nào sao?
“Ôi gấu nâu đáng yêu quá kìa.”
“Anh, mua kẹo cho em đi.”
“Gấu nâu ơi, mình mua kẹo rồi ôm mình một cái được không?”
Tôi theo phản xạ quay về hướng phát ra âm thanh.
Con gấu nâu đó là?!!
Trước đây Phong Hiểu Hàn có mang tôi đi theo hắn phát tờ rơi.
Hắn mặc bộ đồ gấu nâu cồng kềnh, pha trò vui vẻ bên đường để phát tờ rơi.
Tôi nhìn vừa thấy đáng yêu vừa thấy tội nghiệp.
Ai mà ngờ một nam sinh ở trường lúc nào cũng nghiêm túc, mặt lạnh như tiền, vì cuộc sống mà phải làm như vậy chứ!
Dù đứng rất xa nhưng tôi vẫn dám khẳng định đối phương chính là Phong Hiểu Hàn.
Tôi không vội bước lên, nép một góc gần đó để chờ hắn tan làm.
Hơn một tiếng sau hắn mới chật vật gỡ chiếc đầu gấu ra, mồ hôi ướt đẫm, mặt đỏ ửng lên vì nóng và mệt.
Hắn ngồi xuống, mở hành lý bên cạnh lôi ra chai nước, ngửa cổ tu một hơi.
Tôi chậm rãi, uyển chuyển bước đến kêu lên: “Meo~”
Phong Hiểu Hàn trợn trừng mắt, lắp bắp: “Cậu… là… là Đạm Yên Sơ?”
Tôi gật đầu.
Hắn cao giọng hơn: “Sao chưa đầy một ngày lại biến thành như này rồi?”
Chuyện dài dòng lắm.
Bao giờ biến thành người tôi kể cho cậu nghe.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Meo.”
Về nhà cậu.
Phong Hiểu Hàn biết ý của tôi, một tay xách đồ, một tay bế tôi về.
Trên đường đi, tôi nhìn thấy một cửa hàng quần áo nên không ngừng kêu lên.
Hắn gật gù: “Ừ nhỉ, phải mua quần áo chứ nhỉ?”
Hắn toàn tâm toàn ý để tôi quyết định.
Tôi chọn một chiếc quần short đen, áo phông màu vàng nhạt đơn giản.
Hắn đang định mang ra tính tiền thì mắt tôi liếc thấy gian hàng đồ lót.
Khụ! Hơi tốn tiền nhưng mà… thứ này khá quan trọng đó.
Tôi giật giật hắn, dùng vuốt mèo chạm vào chiếc áo lót màu hồng phấn kia.
Không ngoài dự đoán Phong Hiểu Hàn mặt đỏ như sắp b ắn ra máu.
Hắn run run chạm vào món đồ kia, mím môi: “Cỡ này vừa rồi đúng không?”
Tôi gật đầu.
Thật ra tôi có biết mình mặc đồ lót cỡ gì đâu, toàn bộ đều là mẹ tôi mua thôi.
Nhưng tôi cũng tự ước lượng được.
Thấy hắn xấu hổ quá, tôi không nỡ trêu nữa, dứt khoát dùng móng mèo lấy thêm [email protected] lót, gặm thêm đôi dép đang