Phong Hiểu Hàn bật khóc, lần đầu tiên Cửu An nhìn thấy hắn rơi nước mắt, hắn tóm lấy cánh tay cô ta: “Cô đã làm gì Yên Sơ của tôi rồi? Cô nói đi!”
Tay Cửu An dừng giữa không trung, gương mặt cô ta phút chốc vặn vẹo, toàn bộ bất mãn lẫn cam chịu bấy lâu nay đều bộc phát.
“Tôi làm gì con khốn đó? Tôi chỉ cho nó biết rõ vị trí của nó ở đâu mà thôi.”
“Hiểu Hàn à, cô ta không đáng, không đáng mà! Anh quên rồi sao? Hồi trước cô ta bắt nạt anh, sỉ nhục anh thậm tệ.
Anh tha thứ cho cô ta sao?”
“Chuyện này thì liên quan *** gì đến cô? Cô lắm chuyện vậy làm gì?”
Phong Hiểu Hàn tức điên, ném chai rượu trong tay vào vách tường đối diện, vỡ tan nát.
Cửu An nước mắt rưng rưng: “Liên quan gì đến em ư? Em thích anh lâu như vậy, anh cố tình không nhận ra hay sao?”
Hắn thấy nực cười: “Cô thích tôi nên bắt tôi phải động lòng với cô? Không làm được liền ra tay với người mà tôi thương?”
Cửu An cúi mặt, nước mắt cứ thế rơi xuống: “Phong Hiểu Hàn, làm ơn nói cho em biết được không? Rốt cuộc em thua kém Đạm Yên Sơ ở điểm gì? Em có gì không tốt mà bao năm nay anh vẫn luôn lạnh lùng với em như thế?”
Cửu An từng nghĩ bản thân dù gì cũng là hoa khôi, gia thế tốt, sự nghiệp không tồi, nếu không vì một lòng một dạ với Phong Hiểu Hàn thì có lẽ giờ đây cũng hạnh phúc với người con trai yêu thương cô ta, thậm chí có khi đã kết hôn rồi.
Cô ta dốc hết tâm sức vun đắp cho tình cảm này để rồi nhận lại những lời cay nghiệt từ người mình thương.
“Tôi không thích cô.
Chưa bao giờ thích cô.
Trước đây không, bây giờ không, tương lai cũng không!”
“Nếu Đạm Yên Sơ có mệnh hệ gì, tôi sẽ tính sổ với cô!”
Cô ta trừng mắt không dám tin: “Anh còn muốn tìm nó sao? Nó là người đã tiết lộ bí mật thương nghiệp, vụ này mà làm lớn chỉ có nước đi tù mà thôi!”
Cô ta tưởng bản thân là kẻ mù quáng vì tình rồi, không ngờ Phong Hiểu Hàn còn nặng tình hơn nữa.
“Tôi mặc kệ thương nghiệp gì đó.
Của tôi cũng là của cô ấy! Cô ấy muốn tôi dẹp công ty tôi cũng chịu!”
“Anh!!!”
Cửu An thở hổn hển, lồ ng ngực phập phồng, kích động kêu lên.
Nghĩa là sao? Nghĩa là tất cả những gì cô ta dày công dàn dựng thời gian qua đều trở nên vô nghĩa rồi ư?
Nhưng liền sau đó, Cửu An không nhịn được mà bật cười, giọng cười càng lúc càng trở nên bi3n thái: “Phong Hiểu Hàn, anh tỉnh lại đi! Đạm Yên Sơ không quay lại nữa đâu!”
“Cô có ý gì?”
“Lúc anh lên giường với tôi, tôi đã chụp hai bức ảnh gửi cho nó.
Ha ha.
Chắc vì thế nên nó mới bỏ đi!” Cửu An cười đến chảy cả nước mắt: “Đạm Yên Sơ đúng là đứa ngu dốt, ai nói gì cũng tin.
Trước đây như vậy, bây giờ cũng chẳng khác gì.
Đáng đời nó!”
“Cửu An, cô đúng là bị bệnh rồi! Mẹ kiếp, bị thần kinh thì đi khám đi, ở đây nghĩ cách hãm hại người khác!”
“Phong Hiểu Hàn, nói cho anh biết vài chuyện.
Hai người chia tay cũng là do tôi, Đạm Yên Sơ bị hủy tư cách thi