Nhìn cái làn với tay nải vải xanh lại lần nữa trộm xuất hiện ở cửa nhà mình, Bạch Tinh không khỏi lâm vào trầm tư:
Hành tẩu giang hồ nhiều năm, nàng chưa từng thấy ai tự quen thuộc như thế!
Nàng bỗng nhiên nhớ tới chủ sạp hoành thánh mạnh mẽ ăn mừng việc mình dọn nhà hồi sáng, không khỏi hậu tri hậu giác lắp bắp kinh hãi: Chẳng lẽ Đào Hoa trấn lại là nơi nhiệt tình hiếu khách như thế sao?
A Hôi chạy ở bên ngày cả ngày đã ra một thân mồ hôi, bị gió thổi qua lạnh buốt, đã có chút nhớ nhung cái chuồng ngựa khô ráo thoải mái.
Thấy chủ nhân đứng ở cửa bất động, nó rất có chút không kiên nhẫn mà nhai tóc nàng từ phía sau, lại hồng hộc phì mũi.
Bạch Tinh bị kéo đau, có chút tức giận, rồi lại không nỡ đánh, cuối cùng cũng chỉ không nhẹ không nặng mà vỗ trên cổ nó một cái.
A Hôi đắc ý mà lắc lắc cái đuôi, hiển nhiên cậy sủng mà kiêu, lại dùng cái đầu to ủi ủi sau eo chủ nhân, đẩy nàng đi về phía trước.
Sắc trời đã tối, Bạch Tinh vẫn là lựa chọn khom lưng cầm lấy cái làn, cầm vào tay chỉ thấy nặng trĩu, sợ phải có cỡ sáu bảy cân.
Sau khi thu xếp A Hôi xong xuôi, lúc này nàng mới mở tay nải vải xanh in hoa ra nhìn vào, liền nhìn thấy bên trong thù lù một đống lớn những cái bánh bao to lớn chen chen chúc chúc trong đó!
Miệng Bạch Tinh đều bởi vì giật mình mà hơi hơi há to ra: Nàng chưa từng gặp qua bánh bao lớn như vậy!
Bánh bao lớn như mặt.
Bát to lớn như mặt.
Khó trách hình thể mấy thứ này rất không tương xứng với hình tượng đám thư sinh mảnh dẻ gầy yếu trong ấn tượng của mình, thì ra tiêu chuẩn cân nhắc của tiểu mọt sách cách vách lại là......!Mặt? Thiệt là dũng cảm ngoài dự đoán đó.
Thật ra thì lúc dậy sáng sớm nàng đã lung tung nhai qua thịt khô được mang rồi, nhưng mà nhìn bánh bao lớn như hoa cúc to lớn nở rộ mỹ lệ trước mặt, vẫn là không không mà sinh ra chút cảm giác đói khát.
Thôi, mình đã là người có nồi cùng vỉ hấp, Bạch Tinh hơi lộ đắc ý mà nghĩ, một khi đã như vậy, liền hâm nóng ăn chút đi.
Đi ra ngoài cả ngày, căn nhà trống rỗng sớm đã đông lạnh thấu, nồi lạnh bếp lạnh nhìn qua rất có mấy phần thê lương.
Mà khi ngọn lửa sắc cam vàng một lần nữa nhảy nhót trong lòng bếp, nồi nước ùng ục chui ra bong bóng khí lớn, cái nắp bị đội đến nhảy múa cùm cụp cùm cụp, mà lúc không khí phía trên phủ kín hơi nước mờ mịt ấy, hơi thở khói lửa đã lâu lại về rồi.
Bạch Tinh lại thêm một cây củi vào lòng bếp, đồng tử mèo dị sắc dưới ánh lửa nhảy nhót chiếu rọi xuống cực kỳ sáng ngời, mũi chân phải vô thức chấm chấm mặt đất, bản năng thúc giục
Nhanh lên, nhanh nữa lên.
Bánh bao lớn sau một lần nữa làm nóng xõa tung mà mềm mại, ước chừng trong bột mì còn trộn lẫn hoa màu khác, nhìn qua không phải đặc biệt tuyết trắng, nhưng trong nếp uốn như ẩn như hiện chảy ra một chút nước sốt kim sắc nhạt cũng đủ mê người.
Bạch Tinh lấy một cái đĩa sứ thô tới, trực tiếp dùng tay bốc hai cái bánh bao lớn bỏ vào, xúc cảm bông bông mềm mại kia hoàn toàn bất đồng với sản phẩm thất bại trước đó của mình.
Nghĩ tới đây, nàng theo bản năng nhìn một đống vật thể không rõ chất đống chỉnh tề ở góc tường, cảm thấy quả thực có thể dùng để làm ám khí hoặc là lót chân bàn.
Vì sao chứ, nàng vẫn là không quá hiểu được, rõ ràng đều là bột mì.....!
Tuy nói phải tôn trọng mỗi một hạt lương thực, nhưng bảo nàng đi gặm sống một đống cái thứ này, thiệt sự có chút làm khó người ta.
So ra, nàng cảm thấy chính mình cái người còn sống này đáng giá được tôn kính nhiều một chút.
Bạch Tinh lại lần nữa lên nóc nhà, lại nhìn cách vách một cái.
Nhà đã đen thùi, phỏng chừng người sớm đã ngủ rồi, chỉ có ống khói cao cao dựng thẳng lên kia có phun ra chút khói trắng mảnh dẻ rất nhỏ mà kéo dài: Là lò lửa đang làm việc trắng đêm, có thể bảo trì ấm áp dài lâu cho giường sưởi.
Nàng thu hồi tầm mắt, trực tiếp cầm một cái bánh bao lớn lên cắn một miếng, sau đó thoải mái mà nheo đôi mắt lại.
"Ưm~" Nàng phát ra một tiếng kêu nhẹ nhàng, phảng phất tiếng ngáy của con mèo sau khi được người ta vuốt vuốt lông vui vẻ.
Vỏ rất mỏng, cứ vậy mà hoàn chỉnh bao bọc lấy phần nhân phong phú thế mà cũng không có rách, có thể thấy được kỹ thuật cao siêu của người gói bánh bao!
Bạch Tinh rất nhanh liền ăn ra được đậu hủ, trứng gà, miến và mộc nhĩ, thêm vào còn có một loại hương vị rất phong phú rất kỳ dị, có khả năng có rất nhiều hương liệu như bát giác vỏ quế vân vân, nhưng mà không nhìn thấy, chắc là đã bị mài thành bột trước rồi.
Từ đầu tới cuối chả có tí thịt nào, nhưng hương vị thơm thuần lại một chút cũng không thua kém bánh bao thịt, dày nặng mà kiên định, làm người ta cảm thấy có thể ăn một lần lại ăn nữa.
Rất an tâm, giống như......!hương vị của nhà trong tưởng tượng.
Đậu hủ trắng trắng, trứng xào sắc vàng tươi, miến trong suốt cùng mộc nhĩ sắc nâu đen hơi đàn hồi, nhân non mềm mà no đủ, nước súp phong phú làm sũng nước tầng vỏ phía trong, hình thành một loại phong vị rất đặc thù.
Không ai biết Bạch Diêu Tử thích ăn loại vỏ bánh bao này nhất!
Đây là một bí mật lớn như trời!
Mà khi loại bí mật không bị tuyên bố cho công chúng biết này được thỏa mãn trong lúc vô ý, phần cảm giác hạnh phúc kia không thể nghi ngờ là sẽ bị phóng đại vô hạn.
Bánh bao quá lớn, lúc tầng ngoài bị gió đêm thổi lạnh rồi, nhân bên trong còn rất nóng, từng luồng nhiệt khí đánh vào trên mặt ngứa ngứa, lỗ chân lông đều đằng sau nối đằng trước mà rộng mở.
Bạch Tinh hồng hộc nhả ra hơi trắng, giống một cái bình tưới hình người được trang bị trên nóc nhà, một miếng tiếp một miếng, ăn thật sự nghiêm túc, rốt cuộc cảm thấy mình có khả năng có chút duyên phận với tiểu mọt sách cách vách.
Có thể còn sống, thật sự là chuyện mỹ diệu nhất trên đời.
Bánh bao hơi bị quá ngon, Bạch Tinh ăn xong một cái còn chưa đã thèm, hơi giãy giụa rồi quyết đoán tiếp tục ăn cái thứ hai, hơi hơi no căng.
Nàng thích ý mà dựa vào dưới tàng cây của cây hồng lớn, ngửa đầu nhìn sao đầy trời, cảm thấy so với quan ngoại, sao của Trung Nguyên vẫn là hơi ảm đạm.
Nhưng nàng tựa hồ vẫn là càng thích nơi này, giống như giấc mộng tươi đẹp trong miệng đám khách giang hồ, ôn nhu mà đa tình.
Vừa muốn vào nhà, Bạch Tinh lại ngoài ý muốn phát hiện một quả hồng to no đủ lung lay sắp đổ, vì thế sảng khoái hái nó xuống.
Nàng cẩn thận mà lau đi một tầng bụi đất hơi mỏng trên