Thật ra thì gà hầm hạt dẻ thật sự rất ngon.
Trải qua hầm nấu thời gian dài, gia vị và mùi hương đều được phát huy ra, mút một cái, ngay cả kẽ xương gà cũng lộ ra hương.
Thịt gà đã mềm nát, đũa nhẹ nhàng chọc một cái chính là một cái lỗ, lớp mỡ phía dưới đã hoàn toàn hòa tan trong canh, ăn vào sẽ không cảm thấy dầu mỡ chút nào.
Hạt dẻ ngọt lành mềm mại, hấp thu phần mỡ thừa, hương thơm của quả khô và vị thịt hỗn hợp với nhau, lại có vẻ thanh nhã ngoài ý muốn.
Nước súp đặc sệt phô bày ra màu đỏ tương mỹ lệ, thơm ngon ngon miệng, quấy cơm cùng với thịt gà đã nát, hạt dẻ nữa, nhuộm hạt gạo trắng óng ánh thành sắc thái khác, ăn đến trên môi sáng lên......!Thêm một chút củ cải nhỏ xắt que chua cay khai vị, rốp ra rốp rảng, tuyệt đối có thể quất liền 3 chén.
Nếu là vào thường ngày, một con gà hầm hạt dẻ hèn mọn, còn chưa đủ cho ba người ăn lửng dạ, nhưng hôm nay......
Trên bàn cơm chẳng có chút hoan thanh tiếu ngữ nào.
Mạnh Dương ôm một chén cơm, chút có chút không mà và vào trong miệng, thường thường nhìn về phía cửa, mỗi lần không nhìn thấy ai chính là một trận mất mát, vị thật sự là nhạt như nước ốc.
Bạch Tinh ở đối diện thì thật ra lại từng miếng từng miếng ăn hăng hái, nhưng trên mặt lại cũng không có vui mừng của ngày xưa, đáy mắt đều lộ ra chấp nhất, cứ cảm thấy như đang hoàn thành nhiệm vụ.
Mỗi một sinh mệnh đều đáng được kính sợ, gà vịt đã chết mất, nhưng có người lại bởi thế mà có thể lấp no bụng.
Vì no bụng mà giết động vật cũng không đáng giận, mấu chốt là phải chết có ý nghĩa.
Mỗi một miếng ăn đều không dễ có được, nếu đã làm chín rồi, như vậy chẳng sợ trời sập, cũng phải ăn cơm cho sạch sẽ lại nói.
Hai người mới ăn được một nửa, lại nghe thấy bên ngoài bỗng ầm ĩ lên, cũng không biết là chỗ nào vừa chạy vừa kêu, "Mau đi xem này, chồng Thúy Hồng tẩu tử tới nhận sai rồi!"
"Nghe nói bị người ta đánh? Mặt mũi bầm dập......"
Trong giọng nói lộ ra vui sướng khi người gặp họa.
Đối với bá tánh Đào Hoa trấn mà nói, Thúy Hồng chính là người trong nhà, khuê nữ nhà mình gả ra ngoài bị người bắt nạt, trong lòng ai nguyện ý chứ?
Giờ thấy kẻ khởi xướng chịu báo ứng, đều vui mừng hỏng rồi.
Mạnh Dương với Bạch Tinh vốn là chẳng muốn ăn bao nhiêu, nghe thấy lời này, ngược lại là nổi lên ba phần hứng thú.
Hai người không hẹn mà cùng thả chậm động tác cầm đũa, theo bản năng liếc nhau:
Nếu không, đi xem trước một cái?
Cơm thì chậm chút hâm nóng lại còn có thể ăn nữa, nhưng náo nhiệt lại không đợi người hà.
Nhìn xem liền nhìn xem.
Hai người lập tức bỏ đũa xuống, đơn giản súc súc miệng, quệt miệng một cái liền đi ra cửa.
Cũng không cần hỏi ở đâu, chỉ lo chạy về hướng có nhiều người là được.
Mạnh Dương với Bạch Tinh chạy chậm một đường, theo đó liền tới trên bãi đất trống trước tửu lầu Vương gia.
Thúy Hồng với Vương chưởng quầy đều ở bên ngoài, trước mặt hai người họ đứng một hán tử trẻ tuổi cỡ hai mươi mấy, cũng không biết hắn ta lăn thế nào, trên áo bông màu xanh lá tràn đầy bùn đất, vị trí khuỷu tay bên trái với đầu gối còn bị đập rách, mơ hồ lộ ra sợi bông trắng bóng bên trong.
Chậc, thật đúng là bị người đánh.
Nghe người đã tới sớm bên cạnh nói, người này chính là Hàn Thanh.
Chỉ thấy Hàn Thanh khom người rúc lưng, che lại ngực thảm quá trời, đang tiếng cao tiếng thấp mà nhận lỗi từng tiếng một với Thúy Hồng.
Nếu không phải hắn ta quậy đòi không gặp người thì không được, Thúy Hồng đều lười đưa mắt nhìn hắn.
Phi, cái thứ đồ chơi gì!
Vương chưởng quầy gọi tiểu nhị lấy chổi lông gà lên, cũng chẳng nhiều lời một câu, xoay tròn, đổ ập xuống liền quất đánh lên người Hàn Thanh.
"Cái thứ đồ khốn nạn, ta đánh chết ngươi! Lúc trước khi cưới Thúy Hồng nhà ta đã nói thế nào, hả? Đây là chăm sóc tốt mà ngươi nói đó hả? Tiểu Đào Nhi là một đứa bé rất tốt, các ngươi dám nổi lên tâm tư như vậy, ta thấy lương tâm ngươi là bị nuốt vào trong bụng chó rồi! Đánh giá thấy cha mẹ con bé tốt tính, cũng không có huynh đệ chống lưng đúng không? Nói cho ngươi, bọn ta còn chưa có chết đâu!"
Hàn Thanh trốn tránh theo bản năng, nhưng không trốn được vài phát thì mặt lại mang hoảng sợ mà ngó về phía sau.
Mọi người theo động tác của hắn, cũng nhìn về phía bên kia, kết quả cái gì cũng chưa thấy.
Thừa dịp Hàn Thanh thất thần, Vương chưởng quầy trực tiếp quất gãy cả chổi lông gà.
Ông thầm mắng người bán chổi lông gà ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bằng không sao nào lại dễ gãy như vậy?
Tùy tay ném chổi lông gà một cái, Vương chưởng quầy đen mặt hỏi: "Ngươi còn có mặt mũi tới à? Không sợ nói cho ngươi biết, về sau Thúy Hồng của bọn ta sẽ không sống với ngươi nữa, thức thời liền nhanh nhanh hòa li!"
Một cây chổi lông gà bình thường quá chừng, chính là bị Vương chưởng quầy đánh ra tư thế Quan Âm ngàn tay, quất cho áo bông của Hàn Thanh đều bị rách mấy chỗ, nóng rát đau đớn
Lại vừa nghe lời này, hắn y như bị người ta quăng cho mấy chục cái bạt tai ngay trước mặt mọi người vậy, mặt mũi đều không còn.
Đám hàng xóm láng giềng nghe xong, đều là gật đầu.
"Phải đó, Thúy Hồng là một cô nương tốt cỡ nào, lúc này mới gả qua mấy năm a, xem coi bị tra tấn thành cái dạng gì này?"
"Đứa bé Tiểu Đào Nhi tốt cỡ nào! Chúng ta còn không mong tới đâu, các ngươi lại khen ngược, thế mà nhẫn tâm đi bán!"
"Phi, nói gì với đồ súc sinh như vậy, muốn để ta nói, lúc trước nên tống cổ đi gặp quan."
Lời tuy là thế, nhưng phía quan phương tuy không cổ vũ mua bán dân cư, nhưng nếu người lớn đồng ý, hơn nữa nếu còn cho ra lý do chính đáng, quan phủ cũng không có quyền ngăn cản.
Nếu Thúy Hồng thật là kiểu nữ tử yếu đuối mặc người xoa tròn nắn dẹp, đừng có nói khi trước người Hàn gia bán Tiểu Đào Nhi, dù cho qua mấy năm nữa bán con bé đi, người ngoài cũng chẳng có sức đi cản.
Nếu đặt ở trước kia, Hàn Thanh tất nhiên không đồng ý, nhưng giờ lão cha lão nương hắn còn ở trong tay người ta kia kìa, nào dám nói nửa chữ không?
Hắn vừa xấu hổ lại tức giận, hận không thể kẹp đầu vào đũng quần, "Thúy Hồng, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy?"
Thật ra thì hắn cảm thấy Thúy Hồng còn khá tốt, tuy chỉ sinh cái nha đầu, nhưng kim chỉ, việc nhà mọi thứ đều làm tốt, làm người cũng hiếu thuận......
Thúy Hồng cười lạnh liên tục, cũng chẳng lắm lời với hắn, chỉ nói nhất định phải hòa li.
Vốn tưởng rằng Hàn Thanh sẽ nháo một hồi, nhưng không ngờ tới hắn sau khi hắn làm bộ làm tịch lau lau khóe mắt xong, thế mà đồng ý.
Không những đồng ý, thậm chí còn mang chút hèn mọn cầu hưu thư.
Hưu thư thường đều là nữ tử phạm vào thất xuất chi điều mới bị đuổi đi, nếu truyền ra, thanh danh thật không tốt, Thúy Hồng tự nhận mấy năm nay chẳng có chỗ nào có lỗi với Hàn gia, nào chịu y theo?
Nhưng mà nàng còn chưa kịp tức giận đã bị câu nói tiếp theo của hắn làm chấn kinh rồi, "Ta, ngươi......!Ngươi hưu ta đi."
Thúy Hồng: "......!Ngươi nói gì?"
Người khác không rõ ràng lắm, trong lòng Thúy Hồng lại là rõ rành rành:
Gã Hàn Thanh này là chết sĩ diện khổ thân nhất, căn bản không có khả năng chủ động nhắc hòa ly a, càng đừng nói cái chuyện vớ vẩn như bảo mình viết hưu thư cho hắn này.
Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?
Hẳn sẽ không......!Đắc tội với ai, bị người ta đánh cho ngu đi?
Thời gian trôi đi từng chút một, mắt thấy Thúy Hồng chỉ là hỏi đông hỏi tây, Hàn Thanh nghĩ đến lão cha lão nương nhà mình còn ở trong tay người ta, cũng không biết tên ác ma kia liệu có lại dùng thủ đoạn gì tra tấn nhị lão trong lúc mình không ở đó không, thế mà gấp gáp đến khóc.
"Tới một bước này rồi, ngươi còn giả ngốc gì với ta? Bọn ta nhận đã xong rồi, không thể trêu vào không được sao? Cô nãi nãi, ta cầu xin ngài, ngài nhanh nhanh tìm một người biết chữ, viết cái hưu thư cho ta là xong rồi! Tốt xấu từng là người một nhà, Tết nhất rồi, ngài bảo toàn cho nhị lão nhà ta bình an được không?"
Ngươi ngấm ngầm tìm người đi cửa trấn chặn bọn ta, lúc này lại vờ vịt vô tội cái gì? Thật là độc nhất là lòng đàn bà a!
Mọi người nghe mà mờ mịt đầy đầu, hình như là nghe ra chút gì đó, lại như là cái gì cũng không rõ, sôi nổi khe khẽ nói nhỏ:
"Chắc chắn là ông trời cũng không nhìn được, cho một đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa đánh cho rồi."
"Ta cũng cảm thấy vậy.
Các ngươi không nghe thuyết thư nói sao? Trên giang hồ thường có cái loại đại hiệp ôm lo lắng chuyện bất công của thiên hạ ra tay trượng nghĩa."
"Ai, sớm biết hôm nay, lúc trước hà tất chứ, giờ khóc thảm như vầy, giống như ai bắt nạt hắn vậy, không phải đều là tự tìm."
"Đúng vậy đó, nếu không phải Thúy Hồng tỷ kiên cường, giờ còn không biết là thế nào đâu?"
Một gã đàn ông lớn tướng như Hàn Thanh, lúc này lại sinh ra chút bi thương của cùng đường, thút tha thút thít khóc đến rất thảm.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, vốn nên là một ngày tốt đẹp cỡ nào nha, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mỗi một tia nắng đều dừng tầm mắt trên người mình giống mọi người chung quanh, từng bước một tùng xẻo hắn, cắt đến thương tích đầy mình.
Trên chạc cây khô ven đường thế mà còn đậu mấy con chim sẻ, kêu ríu rít làm người ta phiền lòng.
Mẹ nó, giờ ngay cả chim cũng đang cười nhạo mình, phải không?
Đáng chết!
Động tĩnh nháo quá lớn, trưởng trấn Lưu gia gia cũng nghe tin mà tới rồi, thấy hai bên đã nói chắc, liền thở dài nói: "Thôi, nếu các ngươi đều không có ý kiến thì ngược lại cũng được, chỉ là còn phải đi nha môn chạy thủ tục, bằng không cũng không tính."
Tuy nói thà hủy 10 tòa miếu, không làm hư một cọc hôn, nhưng giờ mắt thấy đều không sống nổi nữa, lại khuyên người ta tiếp tục chắp vá mà sống cho qua, không phải làm bậy sao?
Bá tánh của địa phương nhỏ cơ bản đều là chắp vá mà sống, mấy năm tới đây đều chưa từng nghe thấy có hòa li hoặc là viết hưu thư, cụ thể nên làm thế nào thật đúng là không rõ ràng lắm.
Giờ nghe xong lão trưởng trấn nói, đôi bên bừng tỉnh đại ngộ.
Nói cũng phải, nếu không đi nha môn lập hồ sơ, thế ngày khác ngươi cũng viết, ta cũng viết, người quen viết, người không quen cũng viết, chẳng phải là sẽ dễ dàng bị người ta hủy hoại nhân duyên?
Vừa nghe còn phải đi quan phủ, trong lòng Hàn Thanh khó tránh khỏi có chút sợ hãi, "Này, cái này thế nào cũng phải đi sao? Ta in cái dấu tay, một mình nàng ta đi không phải được rồi sao?"
Thế mà còn phải nháo đến quan phủ, cái này cũng quá mất mặt đi?
Thúy Hồng cười lạnh nói: "Ui, lúc này lại biết mất mặt, lúc trước khi thấy cha nương ngươi bán khuê nữ, sao lại không biết? Trong gia đình đứng đứng đắn đắn mà sống thế mà nháo ra chuyện bán con, trên mặt có ánh sáng được à?"
Nàng nói mỗi một câu, sắc mặt Hàn Thanh liền khó coi một phần, cuối cùng quả thực muốn biến thành cái chảo nhuộm bị đánh nghiêng của tiệm tạp hóa.
Hắn muốn đánh người, chỉ là hắn không dám.
Đây chính là ở hang ổ của Đào Hoa trấn a! Không có cha nương hắn cậy già lên mặt xung phong, hắn lại biến trở về gã hán tử nhát cáy ở bên ngoài kia.
Đầu bên kia trưởng trấn Lưu thấy Mạnh Dương cũng ở trong đám người xem náo nhiệt, liền nói ngay: "Vừa lúc, Dương Tử cũng ở đây, bảo nó viết hưu thư, mỗi người các ngươi lại viết tên mình rồi lại in dấu tay, cùng nhau đến nha môn một chuyến cũng được.
Từ nay về sau nam cưới nữ gả không liên quan đến nhau, chớ có lại sinh chuyện nữa."
Thúy Hồng tất nhiên là ước gì được thế, Hàn Thanh thật là người cũng như tên, cả cái mặt đều xanh, nhưng nắm tay lớn hơn trời, còn có thể thế nào chứ?
Mạnh Dương mơ màng hồ đồ bị người đẩy ra, mơ hồ cảm thấy chuyện này hình như có chỗ nào đó khá quen thuộc ấy.
Đến tột cùng là chỗ nào đâu?
Đầu bên kia lão trưởng trấn lại còn không quá nhẫn tâm, liền khuyên Thúy Hồng một lần cuối, "Khuê nữ, nếu con thật không muốn sống với hắn, có thể thương lượng hòa li liền hòa li đi, một nữ nhân mang theo con, bị nhà chồng hưu thật sự không được dễ nghe, ngày sau nếu có kẻ kiến thức hạn hẹp, khó bảo toàn......"
Ông ấy còn chưa nói xong, liền thấy sắc mặt của mọi người chung quanh dần dần trở nên cổ quái lên.
Có người nhẹ nhàng giật giật tay áo ông, cố nén ý cười nói: "Là Thúy Hồng tỷ hưu gã Hàn Thanh kia."
Lão trưởng trấn: "......"
Trầm mặc một lát, ông dùng sức ngoáy ngoáy lỗ tai, phi thường chân thành nói: "Ai, người lớn tuổi, khó tránh khỏi có chút lãng tai hoa mắt, vừa nãy hình như ta nghe sai cái gì ấy nhỉ."
Mọi người nhịn cười nói: "Thân thể ngài cứng cáp lắm đâu, không nghe lầm, chính là Thúy Hồng tỷ hưu gã Hàn Thanh kia."
Mặt trời không phải mọc từ đằng tây đi chứ? Lão trưởng trấn chớp chớp mắt, bỗng thở dài một tiếng, "Ai, người ấy sống lâu rồi, thật là cái chuyện hiếm lạ gì cũng có thể thấy."
Dừng một chút, thể xác và tinh thần lại nhẹ nhàng gật gật đầu, "Thế được rồi, còn rất tốt."
Không phải người trong trấn mình chịu thiệt là được, ai quản nó làm thế nào chứ, làm người khó được hồ đồ a!
Mạnh Dương vẫn là lần đầu tiên viết hưu thư cho người ta, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, cũng may ngày thường chàng đọc nhiều tạp thư, trong lúc vô ý ngược lại cũng có xem vài lần.
Chàng mang theo bút, sơ sơ làm mấy bản nháp trong bụng, vung bút lên liền mạch, lại bảo Thúy Hồng với Hàn Thanh phân biệt ký tên của mình, in dấu tay đỏ.
"Được rồi."
Viết thì viết xong rồi đó, có điều chàng có chút lo lắng.
Từ xưa đến nay, hưu thư này còn được xưng là thư thả vợ, chính là nam tử cho nhà gái, chỉ sợ còn chưa có một bức nào là nhà gái cho nhà trai, liệu nha môn có nhận hay không đây?
Lúc này tâm tình Hàn Thanh hết sức phức tạp, đã giải thoát lại nhục nhã, cứ cảm thấy da mặt mình đều bị người ta lột xuống, đặt ở trên đất mà dẫm trăm ngàn lần vậy đó.
Từ nay về sau, dù cho là kiệu lớn 8 người khiêng đi khiêng, đánh chết hắn cũng sẽ không bước vào Đào Hoa trấn một bước nữa.
"Người đánh ngươi là ai?" Hắn đang nghẹn khuất đây, chợt nghe một giọng nữ hỏi.
"Ai cần ngươi lo......" Hàn Thanh tức giận nói.
Hắn quả thực không cách nào tưởng tượng, thế mà có kẻ không có nhãn lực như vậy, thế mà hỏi ra vấn đề như vậy?
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, liền hoảng sợ hơn với con mắt trước mặt kia.
Là một cô nương xinh đẹp mang bịt mắt, từ ăn mặc đến ánh mắt đều cho người ta cảm giác, quả thực giống như đúc với gã sát thần ngoài thành kia!
Một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng, Hàn Thanh phảng phất lại lần nữa trải qua quá khứ thảm thống bị người đá ngã lăn trên đất, dẫm lên ngực hỏi chuyện kia, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền quỳ.
Bạch Tinh nhíu nhíu mày, chẳng có nhẫn nại gì, lại hỏi lần nữa, "Người đánh ngươi trông như thế nào?"
Nàng cảm thấy cái tác phong hành sự này rất