Trên công đường cấm ồn ào, lúc này lại đột nhiên nhảy xuống một người từ trên nóc nhà, mặc cho huyện lệnh bản địa uy nghi mười phần, lúc này cũng bị hù cho nhảy dựng.
Cũng may hắn còn chống đỡ được, vẫn chưa làm người ta nhìn ra sơ hở, lập tức vỗ kinh đường mộc* một cái, lạnh giọng quát: "Người tới là ai, dám rít gào nơi công đường!"
*: là cái khối gỗ mà mấy ông quan dùng để gõ bàn á, ai có coi bao công là biết nó, hoặc phim cổ trang thôi thì chắc cũng từng thấy.
Chỉ nghe thiếu niên kia cười ha hả, "Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, lão tử tên Liêu Nhạn!"
Chàng ta không những không quỳ lạy hành lễ giống như người bình thường, thậm chí còn chẳng có chút thần sắc kính phục nào, cả người đều viết kiệt ngạo khó thuần.
Thấy chàng ta cuồng vọng như thế, huyện lệnh nhịn không được chau mày, mới muốn phát tác, lại thấy người này một thân trang phục giang hồ, mi tâm không khỏi nhảy dựng lên.
Người giang hồ......
Xuýt.
Hắn theo bản năng mà ném ánh mắt lên người Thúy Hồng với Hàn Thanh một lần nữa, thầm nghĩ rốt cuộc hai người này là sao thế này hả? Đứa nhỏ Mạnh gia trộn lẫn vào, giờ đây lại nhảy ra một người giang hồ......
Như thế không dễ làm.
Du hiệp giang hồ thường dùng võ vi phạm lệnh cấm, là không phục quản thúc nhất, không phải triều đình không muốn quản, mà thật là quản không được.
Ngươi nghĩ xem những du hiệp đó thường thường tứ hải là nhà, chẳng câu thúc chỗ nào, ngay cả chút chuyện có thể dùng để làm uy hiếp cũng chẳng có.
Ngược lại là mệnh quan triều đình, ai nấy đều có nhà có cửa có tiền đồ vô lượng, nếu không cẩn thận chạm phải rủi ro, những du hiệp kia cũng chẳng cần làm gì cả, chỉ cần lâu lâu nháo một hồi dưới hạ hạt của ngươi, nháo đã xong rồi vỗ mông liền đi, lại đi đâu mà bắt đây?
Bọn họ là ấm sành không sợ va chạm với ngọc thạch, nếu lại chọc cho nóng nảy, vọt vào hại mấy mạng người thì lại nên thế nào đây?
Kể từ đó, không chỉ chiến tích tiền đồ khó bảo toàn, mà thậm chí tánh mạng người nhà cũng nguy ngập nguy cơ......
Không kẻ nào không sợ chết, người tại địa vị cao càng thế, bởi vậy dần dà, hai bên liền dần dần hình thành một loại cân bằng vi diệu:
Triều đình giang hồ hai bên cùng đứng, triều đình ngầm đồng ý giang hồ tồn tại, cũng cho phép bọn họ hỗ trợ giữ gìn mảnh đất màu xám cùng trật tự ngầm, nhưng tuyệt đối không thể nháo đến quá mức; tương đối với đó, nếu gặp phải lúc chiến tranh, nhân sĩ giang hồ cần đi bộ đội bảo vệ đất nước trước tiên, ngày thường triều đình lại không thể tùy tiện nhúng tay chuyện giang hồ.
Vị Phương tri huyện này 31 tuổi trúng tiến sĩ, chịu khổ nhiều năm ở kinh thành mới giành được chức huyện lệnh huyện Danh Sơn, giờ mới làm chưa đến 2 năm, hạ hạt vẫn luôn thái bình không có việc gì, cũng coi như khí phách hăng hái.
Ai ngờ hôm nay lại không gặp may mắn, đầu tiên là tới một kỳ văn dị sự nữ hưu nam, ngay sau đó lại gặp được hậu nhân Mạnh gia trẻ tuổi, hiện giờ lại nhảy ra một người giang hồ!
Từng cọc từng cái, đều là việc cực kỳ hao phí tinh thần, nếu mà xử lý không cẩn thận, chỉ sợ chiến tích bình chữ "Giáp" liền phải lỡ mất, thăng quan vô vọng.
Đang lúc Phương tri huyện đang âm thầm suy tư đối sách ấy, khóe mắt lại thoáng liếc thấy một nha dịch dưới đường đang liều mạng đưa mắt ra hiệu với mình, hình như có lời muốn nói.
Hắn hơi hơi gật đầu ra hiệu, lại vỗ kinh đường mộc xuống, tận lực tránh giao tiếp chính diện với Liêu Nhạn, xụ mặt hỏi Thúy Hồng với Hàn Thanh: "Các ngươi quen biết người tới?"
Mặc kệ là Thúy Hồng hay là Hàn Thanh, đều chưa từng gặp qua Liêu Nhạn, lúc hai người đang muốn lắc đầu ấy, lại nghe Vương chưởng quầy ngoài công đường vội vàng hô lên một câu: "Quen biết quen biết, là, là người bên chúng ta đây! Hương dân sơn dã, không biết quy củ, đại nhân chớ trách!"
Được cái bậc thang này, trong lòng Phương tri huyện rất là uất thiếp, vì thế lập tức mượn sườn núi xuống lừa nói: "Hoang đường, người một nhà các ngươi đều không ở trên một cấp, xem lão gia là dễ chơi sao? Nếu như thế, cứ thả xuống thương nghị sau đã! Bãi đường!"
Dứt lời, cũng không đợi Liêu Nhạn dậm chân không phục, đã vội vàng rời đi.
Nha dịch kia thấy thế, vội đi theo.
Phương tri huyện quả nhiên không đi xa, đang chờ đằng sau bức tường đây này, "Ngươi có gì muốn nói, chính là quen biết thiếu niên kia?"
Người dấn thân vào giang hồ cũng chưa chắc đều thích lưu lạc thiên nhai, cũng có nhiều người ỷ vào một thân võ nghệ dấn thân vào công môn, hoặc là lăn lộn lớp vỏ công vụ mặc một chút, hoặc là làm hộ vệ bên người quan viên nào đó.
Kể từ đó, người giang hồ có thể nói là quang tông diệu tổ cả đời có chỗ dựa, lại cái trong quan trường rốt cuộc là ít có lúc cần đổ máu liều mạng, rốt cuộc là an toàn; mà quan viên cũng có người sai sử, lại còn có thể tìm hiểu chút chuyện bí mật giang hồ, không đến nỗi bị người nắm cái mũi dắt đi, cũng coi như theo như nhu cầu.
Phương tri huyện mơ hồ nhớ là, nha dịch này chính là người tới vào cái năm đầu chính mình vừa tới ấy, hình như tên......!Họ gì ấy nhỉ?
Cũng may người nọ ngược lại cũng coi như nhạy bén, liệu chắc tri huyện đại nhân không nhớ nổi loại tiểu nhân vật như mình, lập tức chủ động hành lễ vấn an, "Ti chức Lý Nhân, gặp qua đại nhân."
Phương tri huyện gật gật đầu, "Đứng lên đi, có chuyện cứ nói đừng ngại."
Lý Nhân mau lẹ đứng lên, thấp giọng nói: "Ti chức mới vừa nghe tên họ của thiếu niên kia, lại nhìn lời nói việc làm, với binh khí sau thắt lưng của hắn, ước chừng có tám chín phần mười."
Phương tri huyện thấy hắn chỉ là úp úp mở mở, không kiên nhẫn mười phần, lập tức nhíu mày nói: "Nói!"
Trên quan trường vốn đã úp úp mở mở thành phong trào, lại còn không thể không ứng phó, hắn sớm đã phiền chết được, giờ thấy một kẻ hèn nha dịch thôi thế mà cũng tới một bộ này, không lý do bực bội một trận.
"Dạ dạ dạ." Lý Nhân vội nói, "Liêu Nhạn kia lai lịch không rõ, nghe nói là xuất thân từ dân vùng biên giới, trên người có chút huyết thống man di, hành sự không có kết cấu nhất, một lời không hợp liền muốn động binh nhận*.
Dân cùng nghề trong giang hồ lấy cho hắn cái biệt hiệu, gọi là Chiết Sí Nhạn, vốn là bởi vì hắn dùng song đao dài ngắn, thích bẻ gãy tứ chi người ta, trong tên lại mang một chữ Nhạn......"
*: nhận này là phần lưỡi của binh khí nào đó nhé, ví dụ chữ lợi nhận nghĩa là chỉ phần lưỡi sắc bén.
Vốn dĩ khi Phương tri huyện vừa đối mặt với Liêu Nhạn đã cảm thấy không được tự nhiên, giờ nghe xong lời Lý Nhân nói, càng thêm phiền não, ngay cả cánh tay cũng giống như ẩn ẩn đau đớn lên.
Nghe chút coi, này đây vừa nghe liền biết là đồ ba gai!
Rốt cuộc hắn cũng là cha mẹ* một phương, là người có chút tính tình, không vui mười phần nói: "Lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ bản quan thế mà còn sợ một gã du hiệp à? Nhìn hắn lông ngoài miệng còn chưa mọc đủ đâu! Nếu bản quan chính là muốn phán hòa ly, chẳng lẽ hắn còn dám đại náo công đường, đối nghịch với triều đình?"
*: quan huyện này ở thời xưa còn được gọi là quan phụ mẫu, nên cha mẹ một phương này cũng là chỉ cái vị trí quan huyện lệnh của ổng thôi (phụ mẫu là cha mẹ ấy).
Một gã du hiệp nhảy ra chính mình liền phải nâng cho tốt? Việc này nếu mà lan truyền ra ngoài, thể diện của hắn, thể diện của triều đình phải gác chỗ nào!
Nếu Lý Nhân đã dấn thân vào công môn, tự nhiên có chút lòng dạ hẹp hòi ở trên người, nghe xong lời này cũng không vội mà phản bác, chỉ là an tĩnh nghe xong rồi mới bồi cười nói: "Đại nhân nói lời nào vậy chứ, du hiệp nho nhỏ tất nhiên không đáng sợ hãi, chỉ là đại nhân là mệnh quan triều đình, thiên kim quý thể, sao tiện tự hàng giá trị con người đi so đo với hắn? Không phải mất thân phận sao."
Phương tri huyện chẳng qua là một chức quan nhỏ thất phẩm hạt mè hèn mọn, sợ rằng dù hôm nay chết rồi, ngày mai cũng liền có vô số kẻ thay thế bổ sung cho, nói gì "mệnh quan"? Tự nhiên càng chưa nói tới thiên kim quý thể.
Nhưng lời hay ai không thích nghe chứ?
Nếu không phải làm cho đủ công phu ngoài mặt, chỉ sợ bây giờ Phương tri huyện đã phải phì cười ra rồi.
Ừm, Lý Nhân này, ấy lại thật có vài phần ánh mắt.
Hắn nỗ lực mấp máy khóe miệng, lại vuốt chòm râu ho khan hai tiếng, quả nhiên vẻ mặt ôn hòa lên, "Ngươi nói ngược lại cũng có vài phần đạo lý."
Lý Nhân cong eo lưng, cười ha hả gật đầu, lại đúng lúc vỗ một cái mông ngựa, "Đại nhân