Thảm thực vật của sơn cốc Lan Hòa vốn thưa thớt, cũng chỉ có chỗ vùng ngoài ở đây mới miễn cưỡng mọc mấy cây đại thụ thưa thớt.
Lúc này còn chưa ra khỏi tháng giêng, trên cây một cái lá cũng không có, vẫn là trụi lủi, tác dụng che chắn nước mưa cơ hồ bằng không.
Trước đó Bùi Hoài đã dọn hết vật che chắn mà đoàn người của Hồng Chi tiêu cục lưu lại tới đây, Bạch Tinh với Liêu Nhạn ngược lại cũng không bị xối.
Tiếng mưa tới tí tách không ngừng vang, dừng ở trong tay, làm phiền lòng nói không nên lời.
Trên mặt đất đã xuất hiện vài cái vũng nước, hạt mưa lớn như đậu bùm bùm nện vào trong đó, bắn lên từng đóa lại từng đóa hoa nước.
Lửa trại thiêu đốt hừng hực xua tan ý lạnh, cũng đuổi đi hơi ẩm phiền lòng, tâm tình Liêu Nhạn cuối cùng đã thoải mái chút, dùng khuỷu tay chạm chạm sau lưng Bạch Tinh, "Tinh Tinh, ngươi suy nghĩ gì vậy?"
Bạch Tinh nhẹ nhàng vuốt nỏ tay, phi thường thành thật trả lời: "Ta nghĩ đến thư sinh, nghĩ hắn hiện tại đang làm gì?"
Hắn có lo lắng hay không nhỉ, có thành thành thật thật dọn đến khách điếm mới hay không nhỉ? Nếu mình không thể quay về trong hai ba ngày, liệu có ăn cơm ngủ nghỉ đúng hạn không?
Thật là kỳ quái, trước kia nàng chưa bao giờ có loại cảm giác này.
Có người nhớ, có người chờ, trước lúc ra ngoài có người ngàn dặn vạn dò, bảo mình chú ý an toàn! !
Bạch Tinh bỗng cảm thấy cái thế giới nhạt nhẽo này lại nhiều thêm vài phần sắc thái, nhịn không được liền muốn sống càng lâu hơn chút.
Nàng cũng có nơi muốn trở về nha.
Liêu Nhạn giận dữ, "Người kề vai chiến đấu với ngươi là lão tử a, ngươi dựa vào cái gì mà không nghĩ về ta?"
Bạch Tinh kinh ngạc nói: "Không phải ngươi ở đây sao, còn cần nghĩ à?"
Liêu Nhạn ngẩn ra, vuốt cằm cân nhắc một phen, ế, hình như là có chuyện như vậy ha.
Hề hề, con mọt sách hồ ly tinh thối, nhìn xem, cuối cùng người cùng sóng vai chém giết với Tinh Tinh không phải là ta sao?
Tâm tình chàng ta bỗng nhiên tốt lên một cách thần kỳ, lại nhiều thêm vài phần hiếu kỳ, "Ế, ngươi nói cái Bùi Hoài treo trên lưng ngựa là gì?"
Trước lúc tới chàng ta đã suy nghĩ rất lâu, lại chết sống không nghĩ kỹ ra được đến tột cùng là gì.
"Ngươi quản nó là gì làm chi.
" Bạch Tinh hồn nhiên không thèm để ý, "Bùi Hoài có tiếng đa mưu túc trí, tuy công phu vô dụng, nhưng bản lĩnh rất nhiều, nếu hắn đã đưa đến nơi này, chắc là để bảo mệnh đi!"
Phàm là người có thể dừng chân ở giang hồ, đều không phải hạng người hời hợt, nhất định có một hai dạng tuyệt chiêu áp đáy hòm.
Mưa bụi không hề có ý muốn ngừng lại, bên ngoài cũng không có dấu hiệu có ai muốn tới đây.
Bạch Tinh híp mắt nhìn nhìn bầu trời xám xịt, cảm giác trận mưa này có khả năng phải đứt quãng cả ngày.
Địa hình trong sơn cốc phức tạp, lại có rất nhiều giếng mỏ và đường hầm bị vứt bỏ, đừng có nói giấu hai ba người, dù cho là hai ba trăm người cũng dễ như trở bàn tay.
Nơi này dù sao cũng là Trường Giang lấy bạc, luận địa hình địa thế, phe Viên Minh tất nhiên càng quen thuộc hơn, nghĩ đến sẽ lựa chọn nghỉ ngơi để bảo tồn thể lực mai cho đánh mai phục, khó trách người của Hồng Chi tiêu cục thà rằng rải ra lượng bạc như biển mướn người vây khốn chứ cũng không muốn vào tìm.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng có một tràng tiếng huýt dồn dập mà bén nhọn cắt qua màn mưa, Bạch Tinh với Liêu Nhạn lập tức theo tiếng nhìn lại.
"Là phía nam!"
Tiếng huýt một dài ba ngắn, chắc là tín hiệu liên lạc đã định trước đó.
Vị trí hiện tại này của bọn họ ở phía tây châu thành Tuy Sơn, lại là mặt đông của sơn cốc Lan Hòa.
Bạch Tinh với Liêu Nhạn liếc nhau, trong mắt đều toát ra thần sắc trịnh trọng.
Tới rồi.
Liêu Nhạn mắng một câu, "Sơ ý!"
Vừa nãy nên đưa ra câu hỏi.
Bạch Tinh nhìn ra tâm tư của hắn, bình tĩnh nói: "Cũng chưa chắc.
"
Hai bên đã kết tử thù, làm sao ngươi có thể đảm bảo lời đối phương nói chính là thật? Lỡ mà không phải tín hiệu thật, ngược lại là mượn cơ hội mật báo thì lại nên làm sao đây?
Liêu Nhạn chép miệng, "Cũng thật là thế.
"
Chàng ta vốn là người có tính cách hào phóng tiêu sái, mới nãy chẳng qua cũng chỉ là thuận miệng nói, hiện tại thấy Bạch Tinh cũng là ý này, lập tức liền bỏ qua mặc kệ.
Sau khi tiếng huýt phía nam rơi xuống, phương bắc lập tức vang lên tiếng đáp lại, nhưng tiếng huýt này lại không phải một dài ba ngắn y vậy, mà là hai dài hai ngắn.
Bạch Tinh hơi giật mình, bất đồng?
Là bọn hắn đã phát hiện manh mối, hay là vì phòng ngừa bị nhìn thấu, cho nên bịa đặt trước?
Sau khi tiếng huýt phương bắc biến mất, trên không trung sơn cốc Lan Hòa nghênh đón trầm mặc dài lâu mà quỷ dị, thế giới lại lần nữa bị tiếng mưa rơi rì rào chiếm cứ.
Bạch Tinh với Liêu Nhạn nhướng nhướng mày, xem ra tiếng huýt thứ 3 vốn nên là ở đây, cơ mà đã bị xử lý hết nguyên ổ! !
Nói vậy, rất mau thôi kẻ địch sẽ liền ý thức được vấn đề.
Lại qua một hồi lâu, chỗ càng nghiêng về tây mới thổi lên, lúc này lại là một loại tổ hợp khác.
Liêu Nhạn cười nhạo ra tiếng, "Chậc chậc, còn rất cảnh giác.
"
Khẩu lệnh của 4 đội nhân mã không cái nào giống nhau, này đây đã chặt đứt khả năng sau khi một đội bị treo cổ sẽ có đối thủ lẻn vào ngụy trang từ căn nguyên.
"Chuẩn bị làm việc đi.
" Bạch Tinh trầm giọng nói.
Nếu đối phương đã cảm nhận được có vấn đề, vậy thì chắc chắn sẽ phái người tới xem xét, nhưng ba hướng kia cũng không có khả năng để lỡ phòng bị, cho nên tới đây chỉ là tiểu tổ.
Nếu