Thành viên dẫn đội của Hồng Chi tiêu cục ra một thủ thế, mười mấy con ngựa lập tức tách ra ba đường, một đường đón địch, bọc đánh 2 cánh trái phải, hiển nhiên là muốn chơi chiêu bắt ba ba trong rọ.
Lúc này mà bị tách ra chính là chết, Bạch Tinh với Liêu Nhạn lập tức lưng tựa lưng đứng thẳng, người trước bay nhanh mà móc ra nỏ tay, không nói một lời đã giơ tay liền bắn.
Người tới chưa kịp tới xem xét tình huống thi thể, chỉ biết Bạch Diêu Tử am hiểu cận chiến, nào nghĩ đến hiện giờ nàng cũng cầm cung nỏ trong tay? Có hai gã tránh không kịp, trên ngực nổ tung hai đóa hoa máu, kêu rên ngã ngựa ngay tại chỗ.
Nhiều người đánh mã chiến* có một cái tệ đoan rất muốn mệnh, đó chính là một khi có người ngã ngựa, nhân viên phía sau rất dễ tránh không kịp, cho nên Bạch Tinh căn bản không cần bắn trúng chỗ yếu hại, chỉ cần người nọ ngã khỏi lưng ngựa, bị vó ngựa của đồng bạn dẫm vài cái, thế là cả người cũng liền phế đi.
*: chiến đấu trên lưng ngựa.
"Con ả nhỏ này có nỏ! Tản ra!"
Nhân số đông đảo của cứ điểm phía đông lại lặng yên không tiếng động mà bị bứng mất, người đến chi viện tất nhiên không dám khinh địch, đều không phải đám ô hợp, giờ phút này thấy bên ta có người bị thương thì chẳng những không loạn, thậm chí còn có thể đưa ra phản ứng chính xác ngay lập tức, hiển nhiên, chiến lực không giống nhau.
Một khi khoảng cách bị kéo gần, nỏ tay không còn đất dụng võ nữa.
Khi Bạch Tinh lắp xong sóng mũi tên đợt 2 ấy, người trên lưng ngựa đã bắt đầu có ý thức trốn tránh đón đỡ, lại muốn bắn trúng thì khó như lên trời.
Chẳng qua, bắn không trúng người, còn sợ bắn không trúng ngựa sao?
Lại là 3 mũi tên bay ra, hiện trường lập tức có 3 con ngựa bị đau, hoặc là trực tiếp thình thịch một phát ngã xuống đất không dậy nổi, hoặc là hí hò kêu lên, giơ vó trước lên cao cao, hất người cưỡi không hề phòng bị xuống đất.
Người có kinh nghiệm phong phú lập tức điều chỉnh tư thế nửa đường, lăn trong nước bùn một vòng rồi bình yên vô sự đứng dậy; người kinh nghiệm không đủ, cơ biến không đủ luôn thì thảm, hơn phân nửa bên người đều bị đè dưới thân ngựa, theo tiếng xương gãy rõ ràng kia, khuôn mặt nháy mắt trắng bệch, thành phế nhân.
Bạch Tinh thu hồi nỏ, đá một cái lên trường côn của đao chém ngựa, một khắc sau đã như sao băng nhảy vào đội ngựa, giống như sói vào bầy dê.
Thân thể nàng cúi thấp, tránh đi lưỡi đao đón mặt mà tới, eo bụng dùng sức xoay một cái, vung đao chém ngựa lên múa như chong chóng lớn!
Lưỡi đao trắng bệch phát ra tiếng xé gió bén nhọn, chỉ nghe răng rắc két vài tiếng giòn vang, ba năm cái chân ngựa gãy tận gốc, máu nóng phun ra rót đầy đầu đầy cổ nàng, mùi tanh nóng rát.
Liêu Nhạn hơi chậm một bước xuất hiện phía sau nàng như quỷ mị, nhẹ nhàng dẫm một cái trên côn đao của nàng, tốc độ chợt tăng lên, song đao dài ngắn tưới xuống hai luồng ánh sáng bạc, nháy mắt đã cắt đứt màn mưa, nhân lúc mấy người kia còn đang giữa không trung không chỗ để mượn lực, dùng sức đâm mũi đao vào tim bọn hắn.
Một đợt xung phong qua đi, bên phía Hồng Chi tiêu cục đã đi đứt bốn năm con ngựa tốt, ba năm gã tay đấm giỏi, chớp mắt đã thương tổn gần nửa, sắc mặt người dẫn đội không vui, càng thêm ngưng trọng thêm.
Tuy trước lúc tới đã suy đoán đối thủ cộm tay, nhưng ai cũng không nghĩ tới đối thủ thế mà sẽ là Bạch Diêu Tử với Chiết Sí Nhạn, không phải nói hai người này hoạt động ở quan ngoại sao? Sao hôm nay lại bỗng xuất hiện ở ngoài Tuy Sơn thành!
Cũng không trách đám bọn hắn bế tắc tin tức, giang hồ to lớn, kẻ giỏi giang đông đảo, Hồng Chi tiêu cục lại không phải chuyên đi làm mua bán tình báo, tất nhiên không có khả năng nắm giữ hướng đi của mọi người đến độ rõ ràng tận gốc.
Mà Tây Bắc với Tây Nam ở một nam một bắc, cách nhau đâu chỉ xa ngàn dặm, mặc dù không hợp tính tình cũng không đánh đến một chỗ đi, không cần phòng bị ngày ngày, cho nên khó tránh khỏi sơ sẩy.
Mưa còn đang rơi, rơi trên lưỡi đao, gột sạch máu chưa kịp khô trên đó, hội tụ thành một dòng máu loãng đỏ nhạt chảy xuống dọc theo mặt đao, nhuộm đỏ vũng nước trên mặt đất.
"Ha ha, thống khoái, thống khoái!" Liêu Nhạn xoay song đao trong tay thành hoa đao, rũ bay đi chút vết máu cuối cùng trên đi, dưới mái tóc hỗn độn, một đôi mắt sáng như sao thế mà lại hơi hơi nổi lên lục quang.
Giống sói trên nền tuyết.
Thật ra thì hiện tại chàng ta đã rất mệt, thể lực tiêu hao trong trận ác chiến vừa rồi chưa khôi phục hoàn toàn, lúc này nước mưa lạnh như băng không ngừng đánh vào trên người, nhanh chóng mang đi nhiệt lượng, làm hai tay chàng ta dần dần mất đi tri giác.
Vài miệng vết thương ở cánh tay và sau lưng bị nước mưa ngâm, trướng nở lên, ẩn ẩn đau đớn.
Cái đau này kéo dài không dứt, dần dần thâm nhập vào, phảng phất muốn gặm đến cốt tủy mới bỏ qua.
Có máu loãng ấm áp nhỏ giọt theo vạt áo, là của chính chàng ta.
Nhưng chàng ta không muốn nhận thua, cũng không thể nhận thua.
Người sống trên đời, chẳng qua là mấy chục năm ngắn ngủi, nếu có thể chết oanh oanh liệt liệt, tất nhiên là tốt hơn sống uất ức hèn nhát quá nhiều.
"Đường gia!" Có kẻ mắt sắc, bỗng nhiên nói với hán tử mang phương ngôn phía Tây Nam, "Ha ha, hai đứa nhãi ranh này đều bị thương! Lại có mưa, nói vậy kiên trì không được bao lâu đâu!"
Mọi người nghe vậy thì nhìn chăm chú một cái, quả nhiên phát hiện manh mối, đều chấn hưng tinh thần vì cái này, cùng phá lên cười ha hả.
Đúng vậy, dựa vào cái gì mà người của bọn ta đều không còn, các ngươi lại còn có thể bình yên vô sự?
Dù cho có mài, cũng mài các ngươi đến chết!
Đường gia cười dữ tợn vài tiếng, chợt giơ tay, "Đánh nữa! Không cần nương tay!"
Lần này không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, hà tất nói cái gì mà đạo nghĩa giang hồ, tất nhiên là phải lên hội đồng, chém chết hai đứa nhãi ranh này hoàn toàn.
"Lão tử dù có gãy một chân, cũng cứ chém chết được các ngươi!" Nếu luận về tàn nhẫn đối với mình, không ai thắng nổi Liêu Nhạn.
Người khác cuồng, chàng ta cuồng hơn, lập tức cầm lên song đao, phá tan màn mưa, gào thét bổ về phía đối thủ.
Đã lâu rồi Bạch Tinh không đánh trận nào thảm thiết đến vậy.
Người trong giang hồ ưa thanh danh, sĩ diện, trừ phi đi đường ngang ngõ tắt, rất ít ai lấy nhiều chọi ít, nàng cơ hồ đã sắp quên tình huống cùng loại vào lần trước là ở khi nào.
Hiện thực không chấp nhận nghĩ nhiều đến thế, trên thực tế, trong óc nàng đã trống rỗng, cái gì cũng không rảnh đi suy nghĩ.
Một chuôi đao chém ngựa ở trong tay nàng như có thần trợ, quả nhiên xuất quỷ nhập thần, thình lình đã từ góc độ xảo quyệt đâm vào người đối thủ......
"Mẹ nó, ai thổi còi vậy? Lỡ mà là điệu hổ ly sơn thì sao đây?"
"Cái rắm! Chỗ này đã sắp không thủ được, dù cho điệu hổ ly sơn thì lại thế nào?"
Tứ phương bắt tay nghe uy phong đó, nhưng cũng không thể tránh khỏi tạo thành cảnh binh lực phân tán, một khi một chỗ trong đó thất thủ, toàn bộ kế hoạch cũng liền tuyên cáo phá sản.
Bên bờ vực sống hay chết, thời gian trở nên vô nghĩa, ai cũng không biết đến tột cùng đã qua bao lâu, Bạch Tinh chỉ mơ mơ hồ hồ mà nhớ rõ đối thủ lại thổi còi lần nữa, gọi tiếp viện một lần nữa, mà trên người nàng với Liêu Nhạn, cũng nhiều thêm vài vết thương mới.
Mất máu quá nhiều và nhiệt độ thấp làm thần chí người ta mơ hồ, mơ màng sắp ngủ, nhưng miệng vết thương không ngừng truyền đến đau đớn rồi lại kích thích từng lượt một, làm người ta bất giác vực dậy tinh thần.
Kiên trì tiếp, có lẽ cũng phải chết; nhưng cứ vậy mà từ bỏ, nhất định không có khả năng sống!
"Đường gia!" Chợt có người hô to, trong giọng nói mang theo kinh ngạc rõ ràng, "Diều, diều kìa!"
"Cái rắm!" Đường gia chẳng buồn quay đầu, táo bạo mà rống lên, "Trời mưa to thằng khốn con rùa nào đi thả diều!"
"Không phải, là thực sự có diều á!" Một người khác cũng chỉ vào không trung mờ mịt hô lớn.
"Ngươi đồ rùa......" Đường gia còn chưa mắng xong, dư lại nửa câu sau đã cứng rắn mà nuốt trở về, bởi vì hắn ta cũng thấy được con diều to thật to trên trời cao kia.
Thật sự có?!
Sơn cốc nhiều gió, diều tất nhiên là bay lên được, nhưng thời tiết này, cái thời tiết này này, ai lại sáng tạo khác người đi chạy tới thả diều?
"Là bay lên từ trong sơn cốc!" Có người theo dây diều nhìn một hô, hét lớn, "Nhìn, hình như có gì được cột trên đó!"
"Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái búa! Còn có cái quỷ gì được, đó rõ ràng là một người!" Đường gia híp mắt nhìn một cái, sắc mặt đại biến, "Rõ ràng chính là Viên Minh đồ cháu con rùa kia!"
Diều?
Bạch Tinh với Liêu Nhạn chợt giật mình, rốt cuộc đã rõ cái Bùi Hoài chở trên lưng ngựa là gì.
Đó là linh kiện của một con diều thật lớn sau khi tách ra.
Có lẽ Viên Minh đã bị thương, thể lực còn sót lại sau vài ngày đói bụng chắc chắn không đủ để chống đỡ cho hắn chém giết ra một đường, so với giao phong chính diện đua vận khí với người, biện pháp này đúng thật là hiệu suất cao, nhanh và tiện.
"Bắn hạ cho lão tử!" Đường gia tức muốn hộc máu nói.
Không nghĩ tới trừ bỏ hai đứa ranh con này, thế mà còn có kẻ không sợ chết, thế mà trực tiếp đi vào trong sơn cốc.
Lại cứ đợt người Đường gia chọn đây lại là tay cận chiến giỏi, thế mà không có một ai cầm cung nỏ, chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.
Hiển nhiên 3 phương còn lại cũng thấy được, trong lúc nhất thời, tiếng còi nổi lên tứ phía, thi thoảng có mũi tên bắn nhanh lên từ các phương hướng.
Nhưng con diều kia sớm đã thuận gió mà lên, lại cách rất xa, bay lại cao, căn bản không bắn trúng được.
Ai cũng không nghĩ tới thế mà sẽ có biến số như vậy.
Nếu Viên Minh đào thoát rồi, dù cho giết sạch tất cả những người hầu cận hắn thì thế nào?
"Cũng không tin hắn bay trên trời cả đời được, đuổi theo cho lão tử!" Đường gia cũng chả rảnh lo dây dưa với Bạch Tinh và Liêu Nhạn, la lớn.
"Nhưng mà Đường gia, hai đứa tiểu tạp chủng này đã giết rất nhiều người của chúng ta!" Có người không muốn, lập tức đưa ra dị nghị.
"Lão tử nói đuổi theo!" Đường gia âm trầm nói.
Đừng nói chết không phải tiểu nhị của Hồng Chi tiêu cục, bọn họ không đau lòng, dù cho là phải thì lại thế nào? Dù sao cũng là lót đường thôi, quay đầu lại thét to lên, có rất nhiều kẻ tới lấp hố.
Tuy không biết về sau Viên Minh xuống đất thế nào, nhưng mắt thấy hắn đã tạm thoát khỏi vòng vây, Bạch Tinh với Liêu Nhạn đều tinh thần phấn chấn, lại ép ra một chút sức lực từ trong cơ thể.
"Gia gia còn chưa đánh đủ đâu, thế này đã liền muốn kẹp cái đuôi chạy rồi?" Liêu Nhạn cười quái dị, rồi bổ nhào qua đánh.
Vừa đến thời điểm mấu chốt, tệ đoan của đám ô hợp liền thể hiện ra.
Đường gia muốn đuổi theo Viên Minh, nhưng mấy người Hồng Chi tiêu cục mời đến lại không muốn, khăng khăng lưu lại tại chỗ liều mạng với Bạch Tinh và Liêu Nhạn, muốn báo thù cho các huynh đệ bị giết.
Đường gia là kẻ tàn nhẫn, thấy thế cũng không do dự, thế mà đưa hai chân kẹp bụng ngựa, một mình mang theo hai tiêu sư của Hồng Chi tiêu cục đuổi theo diều.
Các ngươi không đi theo, ấy thật lại vừa lúc, đỡ cho hai tiểu súc sinh kia đuổi giết đến đây!
"Hắn muốn chạy!" Bạch Tinh hô.
"Lưu lại cho lão tử!" Liêu Nhạn chợt câu mũi chân, đá lên cái đao không biết của ai trên đất, dốc hết sức lực nơi chân đá về phía ngực Đường gia.
"Đường gia coi chừng!" Thủ hạ của hắn ta nghe thấy tiếng xé gió, quay đầu lại nhìn một cái, lập tức lá gan như muốn nứt ra, vội huơ đao đón đỡ, lập tức bổ vào trên thân đao.
Nhưng mà sức Liêu Nhạn kinh người, con đao kia bị đối phương chém gãy rồi mà thế đi không giảm, đáng tiếc bị đánh lệch hướng, chỉ là lưu lại một vết máu trên cánh tay Đường gia.
Đường gia kêu rên một tiếng, xoay mặt qua, trên đó mang theo kinh ngạc.
Hiển nhiên, hắn cũng không ngờ được đối phương thế mà còn dư sức như vậy, dưới loại tình huống hỗn loạn như vậy mà còn có thể làm mình bị thương.
Bạch Tinh chỉa trường côn đao chém ngựa xuống đất, mượn lực bay lên không tới gần 1 trượng, trực tiếp đạp lên đầu hai người, dồn khí đan điền, mạnh mẽ phát lực!
Hai người kia kêu rên một tiếng, trực giác thấy trên đỉnh đầu có một cỗ cự lực truyền đến, làm người không cách nào ngăn cản, hai đầu gối thế mà khuỵu xuống, phịch cái quỳ xuống.
Có thể nghe được hai tiếng trầm đục, mấy cái xương bánh chè như dưa hấu bị va đập, sôi nổi gãy.
Mà lúc này, Bạch Tinh đã nhanh chóng hoàn thành một hệ liệt động tác móc nỏ, lắp tên, kéo dây, tới một chiêu diều hâu xoay người giữa không trung, ba mũi tên tề bắn, đột nhiên vọt về phía Đường gia bọn hắn.
Đám ô hợp kia chạy thì cũng chạy đi, nhưng Đường gia độc ác, tàn nhẫn, gặp chuyện thì quả quyết, thật sự không giữ được!
Ba tên tề bắn phát ra uy lực lớn nhất, bên này dây cung vừa vang, bên kia mũi tên đã đến, ép thẳng về ngực Đường gia.
Hai gã hầu kia căn bản không kịp phản ứng, toàn dựa vào kinh nghiệm trở tay múa đao nhiều năm của hắn mà đánh bay hai mũi trong đó, mũi dư lại kia đã không kịp, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, bên ngực trái Đường gia trúng tên, cả người nháy mắt bổ nhào trên lưng ngựa.
Nương nó, cũng không biết con ả nhỏ này lấy đâu ra nỏ tay tam tiễn tề bắn! Không phải nói sớm đã thất truyền sao?
Đường gia rốt cuộc có vài phần công phu trong người, đã trọng thương thế mà không ngã ngựa, 1 tay che lại chỗ bị thương, một tay nắm chặt cương ngựa, đảo mắt đã biến mất trong tầm mắt.
Liêu Nhạn dậm dậm chân, "Đáng tiếc!"
"Chưa chắc!" Không kịp thu hồi nỏ tay, Bạch Tinh thuận tay ném trên đất, thành thạo bức lui người tới, "Hắn là bị bắn trúng ngực trái."
Nơi đó có trái tim.
Nếu là gặp may, Đường gia nguyên khí đại thương, không có dăm ba năm là tuyệt đối không dưỡng lại được; nếu không gặp may, ngày này sang năm ta hóa vàng mã cho ngươi!
Đánh tới bây giờ, hai bên đều đã là nỏ mạnh hết đà, ai ai cũng thở hổn hển như trâu, cả người là máu, bộ dáng hung tợn trừng đối phương y như ác quỷ bò ra từ dưới địa ngục.
Đến lúc này, phàm là trong 1 phương lại có người tới......
"Bạch cô nương! Liêu thiếu hiệp!" Chợt nghe trong sơn cốc có một trận vó ngựa bay nhanh, lại là Bùi Hoài mang theo hai hán tử mặc quần áo của Hắc Phong tiêu cục đi mà quay lại, "Đắc thủ rồi, đi!"
Cơ hồ là cùng lúc, lại có tiếng vó ngựa truyền tới từ ngoài sơn cốc, còn kèm theo tiếng hét hò linh tinh.
"Ha ha ha, viện binh của bọn ta tới rồi, xem các ngươi có chạy đằng trời!" Người của Hồng Chi tiêu cục vừa nghe, vẻ ưu sầu trên mặt diệt hết, lập tức bắt đầu cất tiếng cười to lên.
"Mới nãy người của lão tử đã cắm cánh bay đi rồi." Liêu Nhạn càng cuồng vọng, "Các ngươi ngon thì thật đuổi theo a!"
"Chớ có lắm chuyện, đi!" Công phu của