11/ 08/ 3049
- Thiếu gia…
Trong tình cảnh xung quanh tối đen, chỉ còn lại một tia ánh sáng nhỏ bé xuyên qua chiếc rèm, Tống Tử Ngôn đang không biết nên làm thế nào để dỗ cô thì từ bên ngoài cửa tiếng bước chân vang lên ngày càng gần và ngay sau đó là giọng nói của ông Quản gia vang lên.
Người là Quản gia kia quả thật rất tài giỏi, có thể đoán được Tống Tử Ngôn đang ở phòng cô và giữa bóng tối mà tìm được phòng cô.
- Quản gia\, điện bị sao vậy?
Vừa nghe tiếng của Quản gia, Tống Tử Ngôn đã vội quay đầu ra hướng cửa, nhìn bóng mờ mờ ảo ảo không rõ mà hỏi.
Rõ ràng rằng thị lực của Tống Tử Ngôn rất tốt, chỉ dựa vào một chút ánh sáng nhỏ bé từ mặt trăng khuyết xuyên qua lớp rèm mỏng tang mà vẫn có thể nhìn được mặc dù chỉ là mờ mờ.
Sau khi nghe câu hỏi của Tống Tử Ngôn, Quản gia dựa vào giọng nói của anh mà xác định phương hướng, đi thẳng đến trước giường của cô mà đáp lại:
- Thiếu gia\, bên ngoài có kẻ đột nhập.
Đường điện của dinh thự bị cắt\, thiết bị làm nhiễu làm cho toàn bộ thiết bị điện trong dinh thự đều không thể sử dụng được nữa.
Nghe xong, Tống Tử Ngôn khi ấy tay vẫn vỗ về người con gái mặc chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng tang kia mà nghiến răng:
- Đúng là chán sống rồi nên mới dám xông vào dinh thự Tống Gia.
Mặc dù răng nghiến chặt, trong mắt bao phủ đầy sát khí nhưng Tống Tử Ngôn kiềm chế sát khí rất giỏi, không để cô phát hiện ra một chút nào cả.
Ngoài miệng thì siết răng, không nói gì nhiều nhưng Tống Tử Ngôn trong đầu thì toàn ý giết chóc:
“ Bọn chuột này thấy ta nhân từ mà dám xông vào dinh thự của Tống Gia, lại còn dám khiến Bảo bối sợ hãi đến vậy.
Hôm nay bọn chúng không chết thì ta không còn là Tống Tử Ngôn nữa.”
Nghĩ trong đầu, Tống Tử Ngôn ôm cô đứng xuống giường.
- Áaaaa\, Ngôn.
Cảm nhận được bản thân bị bế lên, cô tay siết chặt áo của Tống Tử Ngôn mà kêu lên hoảng sợ.
Hôn nhẹ lên mái tóc của cô để trấn an, Tống Tử Ngôn ngữ điệu lại lập tức quay trở lại dịu dàng:
- Bảo bối\, đừng sợ\, anh đưa em đến một nơi an toàn.
Đừng lo\, anh sẽ không đi đâu\, sẽ luôn ở bên em.
Mặc dù vẫn không nguôi nỗi sợ nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu khe khẽ, đầu dụi vào ngực anh.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng cảm nhận được hành động đáng yêu của cô, Tống Tử Ngôn liền khẽ cười mà đi về phía một căn phòng bí mật trong dinh thự to lớn.
Vừa đi phía trước, Tống Tử Ngôn vừa nhỏ giọng mà căn dặn ông Quản gia kia:
- Quản gia\, ông truyền lệnh của ta xuống: Giết hết toàn bộ kẻ đột nhập\, không cần giữ lại mạng cho tên nào cả.
Nói với bọn họ nếu còn để sót tên nào thì mạng của họ chính là thứ dùng để thay thế.
Nhận lệnh từ Tống Tử Ngôn, Quản gia vội vàng lui xuống mà theo lời anh căn dặn toàn bộ vệ sĩ của dinh thự.
Vốn dĩ như thường ngày thì đội vệ sĩ sẽ để lại ít nhất 1 tên sống để tra hỏi thông tin nhưng hôm nay, bọn người đột nhập kia đã hoàn toàn chọc giận Tống Tử Ngôn rồi nên đối với bọn chúng, anh chính là không muốn tha cho bất kỳ ai.
- Đệ Lục.
Ngay sau khi Quản gia rời đi, Tống Tử Ngôn liền lên tiếng mà gọi Đệ Lục - một trong 30 vệ sĩ của anh, người luôn luôn đi theo bảo vệ chủ nhân của mình trong bóng tối.
“ Soạt…”
Vừa mới lên tiếng chưa đầy 30 giây, vị Đệ Lục kia đã không biết từ vị trí nào xuất hiện, quỳ một chân xuống nền đất ngay phía sau Tống Tử Ngôn mà cung kính hành lễ với anh:
- Thiếu gia\, người có gì căn dặn?
Dừng lại một chút, Tống Tử Ngôn đầu không ngoảnh lại, giọng nói thoáng chút lạnh lẽo:
- Hai kẻ cầm súng bắn tỉa núp trên cây bên ngoài cửa sổ\, ta cho ngươi 3 phút\, ngay lập tức bắt hắn lại cho ta.
Không cần nhìn ra ngoài cửa sổ, Tống Tử Ngôn chỉ dựa vào