11/ 08/ 3049
“ Cộp…”
“ Cạch…”
Đi đến cuối hành lang tầng hai, Tống Tử Ngôn đứng trước bức tường mà gõ chân lên một điểm trên một viên gạch.
Khi ấy Tống Tử Ngôn gõ đúng 3 nhịp, mỗi nhịp dài ngắn khác nhau, cuối cùng khiến cho một cơ quan ẩn khởi động, biến bức tường thành một cánh cửa.
“ Cách…”
Đẩy cánh cửa mà đi vào, Tống Tử Ngôn ôm cô vào trong một căn phòng lớn, trông như phòng ngủ nhưng chỉ có hai màu chủ đạo: trắng và đen.
Bên trong căn phòng, nội thất được thiết kế rất đầy đủ, có cả giường ngủ, bàn ghế, bàn làm việc, piano, kệ sách,....!và tất cả chúng đều chỉ mang hai tông màu đen trắng.
“ Soạt....”
Đặt người con gái đã vì quá mệt mỏi mà thiếp đi nằm lên chiếc giường trải ga trắng muốt giữa căn phòng, Tống Tử Ngôn thở dài một cái mà nhẹ nhàng vén tóc cô qua mang tai.
- Bảo bối\, em nói anh nên làm sao để em hết sợ hãi đây?
Thầm nghĩ trong đầu, Tống Tử Ngôn kéo chiếc chăn trắng mềm mại như một đám mây lên đắp cho cô, sau đó quay đi nhưng không ngờ anh còn chưa kịp bước một bước thì cô đã trở mình, vươn tay mà nắm chặt lấy ngón tay út của anh, giọng nhỏ xíu nói trong cơn mơ:
- Ngôn\, đừng đi\, đừng đi.
Đừng bỏ lại em\, em sợ lắm.
Nói trong cơn mơ, cô vậy mà dù là khi ngủ vẫn không ngừng sợ hãi, không ngừng kêu lên tên của anh.
Vì câu nói của cô, Tống Tử Ngôn đang đi bỗng khựng lại, không thể bước nổi nữa.
- Bảo bối\, đừng sợ.
Anh không đi đâu hết\, anh ở bên em.
Ngồi xuống cạnh cô, Tống Tử Ngôn vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của cô mà nhỏ giọng trấn an.
Con người Tống Tử Ngôn vốn cố chấp sắt đá, không ai lay chuyển được nhưng anh có một nhược điểm duy nhất là cô.
Lời cô nói, anh không thể nào từ chối nổi, không thể nào không đồng ý.
Cho dù ánh mắt cô chỉ thoáng qua chút buồn bã mà thôi, trái tim của anh cũng đã bị siết chặt lại rồi.
“ Rầm…”
Không bao lâu sau khi Tống Tử Ngôn bước vào căn phòng bí mật thì Đệ Lục cũng đã bắt được hai “ con chuột” kia, giữ bọn chúng vẫn còn sống mà lôi vào ném xuống dưới chân của anh.
- Thiếu gia\, chuột mà người nói đã bắt được rồi ạ.
Cúi đầu xuống trước Tống Tử Ngôn, Đệ Lục cung kính mà bẩm báo với anh.
Tuy rằng Tống Tử Ngôn đã ra hạn thời gian là 3 phút cho Đệ Lục bắt hai tên kia nhưng cậu ta chỉ dùng chưa tròn 1 phút để hoàn thành nhiệm vụ, thời gian tiêu tốn kia lại là thời gian vận chuyển hai “ con chuột” kia thôi.
“ Cạch…”
Cúi đầu xuống cách mặt một tên chưa đến 15cm, Tống Tử Ngôn tay trái cầm súng mà dí vào thái dương của hắn, gằn giọng:
- Nói\, chủ nhân của ngươi là ai.
Ánh mắt lạnh đầy sát khí của Tống Tử Ngôn khiến tên kia run sợ nhưng vẫn cố chấp mà chống đối anh:
- Nói cho ngươi ta có thể sống sao? Thà rằng ta chết mà khiến ngươi tuyệt vọng còn hơn là chết mà cho ngươi biết.
Giọng lạnh, Tống Tử Ngôn cười khẩy mà nói tiếp:
- Vậy sao? Ngươi cho dù nói ra hay không thì vẫn chết nhưng quan trọng là ngươi không nói ra thì người chết không chỉ là một mình ngươi đâu.
Sắc mặt chuyển sang hoảng sợ, tên kia rối loạn mà nghi ngờ hỏi ngược lại Tống Tử Ngôn:
- Ngươi… Ý của ngươi là gì?
Không cần đến Tống Tử Ngôn trả lời, Đệ Lục đứng đằng sau bọn chúng đã trả lời:
- Ngươi ngu ngốc hay cố tính không hiểu? Nói ra thì người chết là ngươi còn không nói\, kẻ chết là cha mẹ\, vợ con\, người nhà của ngươi.
Bây giờ ngươi nói