12/ 08/ 3049
Gần 2 tiếng sau - Bên trong nhà ma
- Aaaa\, Ngôn\, cứu em.
Ngôn\, có maaaaa.
15 phút trước
- Bảo bối\, chúng ta vào nhà ma thử đi.
Nghe nói bọn họ đã đặc biệt thiết kế\, làm nhà ma ở đây có chút khác biệt với các nơi khác.
Sau khi cùng cô đi một vòng quanh công viên giải trí và chơi thử một vài trò chơi, Tống Tử Ngôn và cô cuối cùng lại dừng lại trước cửa của nhà ma.
Thấy cô do dự không muốn vào, Tống Tử Ngôn mới giả bộ như thể cầu xin mà nói với cô nhưng cái hứng thú của anh không chiến thắng nổi cái gan nhỏ xíu trước đám ma quỷ của cô, cuối cùng nhận lại một cái lắc đầu phũ phàng:
- Không đâu\, em không đi.
Ánh mắt hệt như một đứa trẻ con xin kẹo, Tống Tử Ngôn nắm lấy tay cô mà cố gắng sử dụng kế khích tướng với cô:
- Bảo bối\, không phải em sợ rồi chứ? Bảo bối\, em sợ ma à?
Bị nói trúng tim đen, cô vậy mà nhất định không chịu thừa nhận mà cứng miệng từ chối đến cùng:
- Ai… ai sợ ma chứ?
Nắm được thóp của cô một cách nhanh chóng, Tống Tử Ngôn khoảnh khắc ấy cười khẽ một cái, lộ ra một tia nham hiểm thoáng qua nhưng không bị cô nhìn thấy.
- Vậy Bảo bối\, em vào nhà ma với anh một lần đi.
Lần trước em thua cược\, từng hứa rằng sẽ thực hiện một nguyện vọng của anh\, bây giờ anh chỉ muốn em vào nhà ma với anh một lần thôi.
Không biết Tống Tử Ngôn thế nào mà lại vẫn còn nhớ đến vụ cá cược kia, chẳng qua cô lại cố gắng đánh trống lảng, chuyển chủ đề:
- Thua cược? Bao giờ vậy? Em không nhớ.
Liếc mắt đi chỗ khác, cô cố tình gạt vụ cá cược sang một bên nhưng Tống Tử Ngôn anh đâu dễ bị lừa như vậy chứ, cứ bám lấy không buông tha:
- Bảo bối\, không lẽ em định bội ước sao? Lần trước em từng cược với anh rằng nếu anh có thể khiến bố mẹ em gọi anh hai tiếng con rể thì em sẽ…
- Aaaa\, được rồi\, em đồng ý với anh\, chuyện này… chuyện này anh không được nhắc lại nữa.
Trước khi Tống Tử Ngôn nói hết câu cô đã vội vàng đưa tay lên mà bịt miệng, không cho anh nói tiếp.
Quả nhiên Tống Tử Ngôn da mặt dày như mấy chục chồng sách có thể dễ dàng dụ dỗ được một người da mặt còn mỏng hơn mảnh vải lụa như cô mà.
Vì dễ dàng đồng ý với Tống Tử Ngôn như vậy nên cuối cùng, sau khi vào nhà ma không lâu thì kết quả là cô bị dọa cho hồn bay phách tán mà Tống Tử Ngôn vẫn bình chân như vại, không hề sợ hãi.
Ban đầu thì cô còn cố gắng tỏ ra không sợ nhưng sau khi bị dọa bất thình lình một cái, cô tim như ngừng đập, sợ hãi đến mức vừa hét lên vừa ôm chặt lấy Tống Tử Ngôn theo một cái phản xạ tự nhiên.
- Hù…
Hồn còn chưa kịp hoàn, cô lại bị giật mình bởi một con ma nữ ẩn náu sau bức tường tự dưng chui ra, hù một cái làm cô hoảng sợ mà la toáng lên:
- Aaaaaaaa
“ Rắc…”
“ Rầm…”
Trong phút giây hoảng loạn, cô không cẩn thận đã ngã xuống đất, chân trái