12/ 08/ 3049
- Bảo bối\, chân em đã sưng thế này rồi còn cố đeo giày cao gót làm gì chứ?
Giọng nói có chút chua xót, Tống Tử Ngôn vẻ mặt thoáng buồn rầu mà nhìn lên hỏi cô.
Bản thân Tống Tử Ngôn không hiểu nổi rốt cuộc mà có nhiều nữ nhân cho dù đau muốn chết rồi vẫn muốn ở tư thái hoàn mỹ nhất, muốn bản thân luôn xinh đẹp nhất.
Tống Tử Ngôn rốt cuộc không thể lý giải nổi nguyên do của việc này.
- Ngốc ạ\, con gái ai cũng muốn xinh đẹp hết\, nhất là trước mắt người mà họ yêu.
Thực ra thì chân em cũng không đau lắm đâu\, thật đấy\, anh không cần lo lắng.
Cười nhè nhẹ, cô cúi đầu xuống một chút mà nói với Tống Tử Ngôn.
Chỉ đáng tiếc là Tống Tử Ngôn không phải là một kẻ ngốc, nhìn mắt cá chân đã sưng vù lên thế kia, ai lại dám nói rằng không đau cơ chứ?
- Bảo bối\, em có biết rằng khi yêu một người thì cho dù người khác có tốt hơn bao nhiêu thì trong mắt người đó\, người mà họ yêu vẫn luôn là hoàn mỹ nhất không?
Cúi đầu xuống đeo chiếc giày vệ sĩ vừa mang đến, Tống Tử Ngôn giọng nhẹ mà hỏi cô một câu khiến cô phải ngạc nhiên.
Hiểu được ẩn ý trong câu nói đó, cô liền bật cười:
- Đúng nhỉ.
Chỉ là giống với son môi\, giày cao gót là một vũ khí của nữ nhân\, dùng để chống lại kẻ địch cũng là nữ nhân.
Tuy rằng vẫn giải thích nhưng cô không còn chống cự nữa mà ngồi yên cho Tống Tử Ngôn giúp cô thay giày.
Giọng điệu kia của cô cũng đã cho Tống Tử Ngôn biết rằng cô đã đầu hàng, thuận theo ý của Tống Tử Ngôn mà tước bỏ “ vũ khí” của mình.
- Vũ khí sao? Không cần đến giày cao gót\, anh không phải cũng chính là vũ khí của em sao? Có anh ở bên cạnh\, kẻ nào dám động đến Bảo bối của anh chứ?
Giọng điệu cương quyết, Tống Tử Ngôn vậy mà lại khiến tâm trạng của cô thoải mái, lần nữa bật cười mà trêu chọc anh:
- Vậy… không lẽ nếu có cô gái nào đó xinh đẹp đến bắt nạt em\, anh cũng sẽ không ngần ngại mà đánh cô ta xả giận cho em sao? Ra tay với nữ nhân\, anh có nỡ làm không?
Biết rằng Tống Tử Ngôn ngoài mình ra thì không quan tâm đến bất kỳ nữ nhân nào khác - ngoại trừ người thân trong gia đình - nhưng cô chính là muốn trêu chọc anh, xem thử xem câu trả lời của anh sẽ là gì.
Không do dự dù chỉ là một chút, Tống Tử Ngôn liền nhìn lên cô mà nghiêng đầu giả như ngây thơ:
- Nỡ? Trên thế giới này ngoài em ra còn nữ nhân nào đâu mà kêu anh nỡ hay không nỡ? Trong mắt anh chỉ có địch hay bạn\, lấy đâu ra nam và nữ.
Câu trả lời mà Tống Tử Ngôn đưa ra quả thật khiến cô quá hài lòng.
Trong thế giới của Tống Tử Ngôn anh chỉ có bạn hay thù, nếu là địch thì không phần nam nữ, tất cả đều không nương tay mà xử trí.
Trước đây cũng có nhiều trường hợp các Gia tộc phái các vị Tiểu thư xinh đẹp đến để quyến rũ Tống Tử Ngôn, mục đích nhắm đến vị trí Nhị Thiếu Phu nhân hoặc để ám sát anh.
Đáng tiếc rằng tất cả những nữ nhân đó toàn bộ đều bị ném ra ngoài trước khi chạm được vào anh và những Gia tộc to gan kia toàn bộ đều phải nhận hậu quả vô cùng nặng nề.
Nếu nhẹ thì suy giảm kinh tế hoặc vào tù còn nặng thì cả Gia tộc đó đều diệt tộc.
- Uh huh\, vậy giả sử nếu em là kẻ địch của anh thì anh sẽ làm gì?
Đặt ra một câu hỏi khó, cô vẫn không làm khó được Tống Tử Ngôn mà còn bị anh lật ngược tình thế, ép vào tình thế khó lường vì câu hỏi ngược lại của anh:
- Kẻ địch sao? Vậy phải xem kẻ địch của anh muốn cướp tài hay cướp sắc rồi.
Bảo bối\, tài sản của anh đều đưa cho em còn...
Dừng lại vài giây, Tống Tử Ngôn sau đó liền tiếp:
- ...!còn nếu em muốn cướp sắc thì cứ nói\, anh can tâm tình nguyện trao thân thể cho em a \~ Bảo bối.
Giọng nói giả như quyến rũ người khác, Tống Tử Ngôn mị lực quả thực khó cưỡng.
Nếu thật sự Tống Tử Ngôn muốn đi “ câu dẫn” người khác thì có khi anh chỉ cần mở miệng một câu là đã khiến bọn họ đổ rầm rầm trước anh rồi ấy chứ.
Nhìn Tống Tử Ngôn cười nhẹ mê hoặc, lại thêm cái câu nói có giọng điệu