Thiên Thiên mở to mắt nhìn mỹ nam tử trước mặt,tuy không tuấn tú bằng Hoàng Di,nhưng hắn lại mang một vẻ anh khí của võ tướng,phong thái cũng rất tiêu sái.Quả nhiên,vẫn là đại soái.
Chân lý xuyên không luôn luôn đúng,cổ đại khắp nơi đều là soái ca,nhưng nàng cũng hiểu rằng không phải soái ca nào cũng nên dính líu tới.Nam tử trước mặt đây…hắn có một ánh mắt rất lợi hại,hẳn là thân phận cũng không tầm thường.
Kinh thành là nơi vô cùng náo nhiệt,danh gia vọng tộc không thiếu.Người trước mặt hai nàng đây chính là công tử của Triệu Phổ Vân thừa tướng,đại công tử Triệu Chí Tuân.
Triệu đại công tử là thống lĩnh cấm vệ quân,võ công tuyệt cao,không ai không biết tiếng.Bất quá sự nổi tiếng đó cũng là bởi vẻ anh tuấn tiêu sái của hắn.Được xưng tụng kinh thành đệ nhất mỹ nam,xếp thứ nhất bảng xếp hạng nam nhân do các nữ nhân bình chọn.
Bảng xếp hạng này do các nữ tử chọn lựa ra ba nam nhân tuấn mỹ nhất dựa trên tiêu chí về dung mạo,gia thế và tài năng,hắn chiếm ngôi vị đầu bảng.
Tất nhiên hoàng đế là ngoại lệ không được tính vào đây.Ai cũng biết hoàng thượng vô cùng tuấn tú,nhưng là nhân vật không nên động đến,kẻ nào dám to gan xếp hạng?Kẻ nào cũng muốn giữ cái đầu trên cổ,bởi vậy Phương Quân Di bị gạt ra ngoài,cũng có thể coi là xếp hạng đặc biệt.
Người xếp thứ ba trong bảng xếp hạng kia,cũng chẳng phải ai xa lạ mà chính là đại ca của Thiên Thiên ở đây,Dương Thiên Hạo.
Thiên Thiên khẽ nghiêng mình mỉm cười :
“Đa tạ công tử,thỉnh cao tính đại danh của công tử ?”
“Không có gì,cô nương đừng khách sáo.Tại hạ Triệu Chí Tuân.”
Triệu Chí Tuân nhanh chóng đánh giá hai thiếu nữ trước mặt.Cả hai tuyệt đối là tiểu thư thế gia,nhưng trên người họ lại mang một khí chất rất khác so với những vị tiểu thư khuê các hắn từng gặp.
Thiếu nữ áo đỏ cúi đầu,che khuất gương mặt,chỉ thấy một mái tóc dài buông xõa,đen huyền,mềm mại,cùng nước da trắng ngần.Nàng thân hình khẽ run,dáng vẻ thật yếu ớt,khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay ôm vào lòng an ủi.
Thiếu nữ áo trắng lại mang một vẻ đẹp thanh nhã,gương mặt sáng như trăng rằm,đẹp như hoa,đôi mắt đen láy,sóng mắt lưu chuyển,đôi môi anh đào nhỏ xinh,mái tóc dài mềm mại buông lơi,chỉ cài một chiếc trâm Ngọc Lưu Ly đơn giản nhưng tinh tế,vẻ đẹp thuần khiết,trang nhã.
Hai người con gái xinh đẹp,lại không có gia nhân đi cùng,hèn gì trở thành đối tượng của bọn người kia.
Thiên Thiên mỉm cười nhẹ nhàng :
“Ta là Dương Thiên Thiên ,cô ấy là Âu Dương Ngọc.May mà có công tử giúp đỡ,nếu không hẳn là chúng ta gặp nguy rồi.Đa tạ công tử ra tay tương trợ.”
Triệu Chí Tuân hơi ngẩn người.Thiếu nữ áo trắng này thần sắc thản nhiên,khóe miệng còn mỉm cười bình thản,có thấy chút nào vẻ hoảng sợ của người vừa gặp nguy hiểm đâu?
Quay lại nhìn thiếu nữ áo đỏ,chỉ thấy nàng vẫn không ngừng run rẩy,đầu cúi thật thấp,xem ra nàng quả thật đã bị kinh sợ không ít.
“Nhị vị cô nương,nơi này không được an toàn.Không có gia nhân đi cùng rất nguy hiểm.Nên trở về thì hơn.”
Thiên Thiên gật nhẹ đầu:
“Cám