Vọng Nguyệt lâu là một trong hai kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành,nơi đây quy tụ những cô nương tài mạo phi phàm,cầm,kỳ,thi,họa,không gì không biết,không gì không giỏi.Bởi thế khách nhân rất đông,đủ mọi loại người.
Vọng Nguyệt lâu trước giờ có lệ,mỗi tháng sẽ xếp hạng hoa khôi một lần.
Tiêu chuẩn xếp hạng hoa khôi dựa vào đánh giá của khách nhân về tài mạo,phong thái,cung cách phục vụ,tất nhiên danh phận của khách nhân cũng là một điểm quan trọng,người có địa vị lời nói luôn có trọng lượng hơn.
Các vị cô nương ở đây có ai là không muốn danh hiệu hoa khôi? Người người tranh đua,kẻ dưới không ngừng cố gắng mà kẻ xếp hạng trên cũng không dám lơ là ngừng nghỉ.
Đặt chân vào Vọng Nguyệt Lâu,hai nàng lập tức choáng ngợp trước cách bài trí ở đây.
Lầu son gác tía,rèm mành tha thướt,lồng đèn treo đầy,cửa sổ chạm trổ tinh xảo,hoa tươi đặt khắp nơi,hương hoa quyện lẫn mùi u hương thoang thoảng thật khiến người ta say đắm.Góc lầu có một cầu thang lớn đi lên.Chính giữa dựng một cái đài cao,có vẻ như là sân khấu cho các cô nương trình diễn.Hai bên là bàn ghế phủ vải đỏ thắm dành cho khách nhân.
Hôm nay khách nhân rất đông,đã sớm không còn bàn trống.Hai nàng nhìn quanh một hồi rồi kéo nhau tới cái bàn ở góc trái.Bàn này chỉ có một nam tử ngồi,là bàn ít người nhất ở đây.
“Công tử không phiền nếu chúng ta ngồi đây chứ ?”
Thiên Thiên hướng vị công tử nọ hỏi,không quên kèm theo một nụ cười thật tươi.Nụ cười,cùng với nước mắt chính là thứ vũ khí cực kỳ lợi hại của phụ nữ.Nàng đương nhiên lôi ra áp dụng,bất quá bản thân đã quên mất mình đang cải nam trang .
Ngôn Thần Triệt bình thản ngồi uống rượu.Vốn là khách quen của Vọng Nguyệt Lâu,thân lại là thiếu chủ Thần Vũ sơn trang,địa vị trên giang hồ rất cao,tú bà đương nhiên dành riêng cho hắn một vị trí thật tốt.
Nhắc tới Ngôn thiếu chủ,người ta không lạnh mà run,tự khắc không ai dám tới gần hắn.Không nghĩ lại có người muốn cùng ngồi?
Đưa mắt nhìn lên,Ngôn Thần Triệt không khỏi nhíu mày.Trước mặt hắn là hai nam nhân thư sinh,bộ dáng trói gà không chặt,tay phe phẩy quạt,miệng cười như hoa sủng nịnh,lại thêm mùi son phấn sực nức khiến hắn thập phần chán ghét.Ngôn Thần Triệt không đếm xỉa gì tới,lạnh lùng buông hai tiếng :
“Cút đi.”
Thiên Thiên đang ngẩn ra nhìn nam nhân trước mặt không chớp mắt,thầm tán thưởng vẻ tuấn mỹ,khí chất tiêu sái,nhân trung long phụng của hắn,bị hai tiếng “Cút đi ” như gáo nước lạnh dội ào xuống đầu,bực mình lẩm bẩm :
“Chết tiệt,bản cô nương lịch sự như thế mà ngươi trả lời thế sao.Chỗ này của nhà ngươi chắc.”
Thói thường cái gì không phải của mình thì người ta lại càng muốn chiếm lấy.Thiên Thiên cũng không phải ngoại lệ.Nam nhân kia không thích,nàng lại càng muốn trêu ngươi.Huống chi các nàng không muốn đứng.Bàn này không thể không ngồi.
“Vị công tử này,chúng ta chỉ muốn ngồi nhờ thôi mà.Ngươi xem,các bàn khác đều rất đông rồi.Bàn này mới chỉ mình ngươi ngồi,không thể nhường cho chúng ta cùng ngồi sao ?”
Ngôn Thần Triệt hơi tức giận,lại có kẻ dám đôi co với hắn ? Hắn trừng mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào