6h sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, là ban quản lý khu chung cư, họ nói theo như yêu cầu của phía cảnh sát thì bồn nước vẫn chưa thể thay cái mới, phải bảo vệ hiện trường vụ án, vì vậy mỗi ngày chúng tôi sẽ được giao nước hai lần từ tòa nhà chung cư bên cạnh. Tôi bày tỏ lòng biết ơn và thấu hiểu với bọn họ. Tôi cất hai thùng nước vừa được giao đến, lúc quay người định đóng cửa thì đã thấy họ gõ cửa phòng 801.
Tôi có nên tốt bụng nói cho bọn họ biết rằng sẽ không có ai mở cửa cho bọn họ hay không?
Thôi bỏ đi, hơi đâu lo chuyện bao đồng.
Sau khi đóng cửa lại, tiếng gõ cửa liên tục kéo dài hai phút rồi dừng lại.
Tôi mở tủ lạnh ra, phải làm thế nào đây? Có lẽ hôm nay sẽ có người đến.
Thôi thì cứ ra ngoài ăn sáng cho lành.
Tôi lấy chiếc túi nilon màu đen từ trong tủ lạnh ra rồi cho vào túi rác trong phòng khách, lại lấy thêm rác từ nhà bếp và phòng tắm đổ lên trên.
Tôi quay vào trong thay quần áo, đeo kính lên, kiểm tra lại nụ cười của mình trong gương rồi mới đi ra ngoài.
À, đúng rồi, hôm nay là thứ bảy, thế thì không cần phải mang theo cặp táp nữa.
Khi thang máy xuống đến tầng 5, anh Tống bước vào, nét mặt có vẻ không được vui cho lắm, nhưng khi nhìn thấy tôi, anh ấy vẫn giãn cơ ra và gượng cười, tôi cũng cười đáp lại.
Thấy không, mọi người đều cười như thế này cả, và tôi chỉ là một trong số họ mà thôi.
"Thầy Trương, thầy đang xuống lầu vứt rác sao?"
"Ừm, đúng, là “rác rưởi”."
"Thầy Trương, thầy có thấy Thất Thất nhà tôi không? Ngày hôm qua chúng tôi đều kinh hãi, đến hôm nay mới phát hiện cả ngày hôm qua không thấy Thất Thất nhà tôi đâu
cả. Không chỉ thế, vợ tôi bắt tôi ra ngoài đi tìm, còn nói nếu không tìm được thì đừng có mà mò mặt về nhà ăn cơm. Thầy nói xem, tôi biết tìm ở đâu đây, bây giờ bên ngoài nguy hiểm lắm, đến bản thân cổ còn không dám ra ngoài, thế mà lại bắt tôi ra ngoài.” Anh Tống phàn nàn.
"Thất Thất sao?"
"Uhm, chính là con chó chăn cừu Đức mà tôi thường dắt ra ngoài đi dạo, tên nó là do vợ tôi đặt."
"Tên rất đẹp" Qīqī? Chī chī? Tôi mỉm cười: “Tôi cũng không để ý nữa.”
Anh ta cũng không tỏ ra tiếc nuối gì, chỉ gật nhẹ đầu. Khi xuống đến tầng trệt, tôi lịch sự chào tạm biệt anh Tống tiện thể chân thành chúc cho anh ta nhanh chóng tìm lại được Thất Thất của mình.
Tôi nhìn thấy những thùng rác đáng lẽ ra phải được dọn hàng ngày ở tầng dưới vẫn đầy ắp như cũ, chắc hẳn là do “cặp mắt chettiet” kia đã đánh tiếng trước rồi.
Tôi bước ra khỏi tiểu khu, nhìn thấy nhân viên vệ sinh đang lái một chiếc xe rác để thu gom những thùng rác ven đường. Tôi tiến đến chào hỏi một cách lịch sự, đồng thời chủ động ném rác trên tay vào xe rác để giảm bớt khối lượng công việc. Không ngoài dự đoán, tôi nhận được lời cảm ơn chân thành kèm theo nụ cười tràn đầy hạnh phúc trên gương mặt của bọn họ. Èo, không cần phải khách sáo làm cái khỉ gì, thật đó. Còn bây giờ tôi nên ăn gì nhỉ? A! Nghĩ ra rồi.