Edit: Simi
Tướng quân Quý Nhượng của Trấn quốc nam chinh chiến thắng trở về, lúc hồi kinh đã gần nửa tháng trôi qua.
Quý Nhượng ít khi nán lại kinh thành lâu như vậy, năm vừa rồi thắng trận trở về chỉ vào cung báo cáo tình hình chiến tranh và nhận thưởng, sau đó sẽ dẫn quân rời kinh, quanh năm đóng quân ở biên cương.
Phủ tướng quân chỉ có ba năm lão bộc quản lý, vừa đơn sơ lại quạnh quẽ.
Hiện tại ở lại kinh thành nửa năm, nghe nói bệ hạ có ý định gả Tam công chúa cho Quý Nhượng, thánh chỉ tứ hôn đã viết sẵn, chỉ còn đợi chọn ngày lành để ban chỉ nữa thôi.
Mấy đời Quý gia trung thực thẳng thắn, từ nhỏ Quý Nhượng đã bôn ba lớn lên ngoài biên cương với phụ thân của mình, mười lăm tuổi ra trận giết địch.
Chín năm trước, trong trận chiến ở cửa khẩu Sơn Hải, Quý phụ tử trận, Quý Nhượng mười tám tuổi độc mã xông trận, tự mình dẫn ba ngàn kị binh đánh lén quân địch lúc nửa đêm, trảm thủ cấp của quân địch, báo thù cho phụ thân.
Chín năm qua, Quý Nhượng nam chinh bắc chiến, chưa từng thất bại trước trận chiến nào, các nước xung quanh “nghe thấy họ Quý là khiếp đảm”, chàng trở thành chiến thần bất bại trong lòng bách tính, cũng được phong làm tướng quân bảo vệ Đại Tấn Trấn quốc.
Bây giờ Quý Nhượng đã hai mươi bảy tuổi nhưng vẫn chưa có thê tử, mấy năm trước đã có người đến cửa ngỏ lời kết thông gia, trong đó có cả thiên kim thừa tướng, nhưng Quý Nhượng đều lấy lí do “quanh năm đóng quân ở biên cương, gió tuyết khắc khổ, tàn sát máu me, môi trường gian khó lạnh giá, không muốn mạo phạm đến giai nhân” để từ chối.
Cả tộc Quý gia từ trước đến nay chỉ lo cho thân mình, không tham gia vào tình hình biến đổi xáo trộn của triều đình, vả lại ít khi hồi kinh nên rất nhiều người chưa từng gặp mặt vị đại tướng quân này, huống chi là kết giao, những kẻ có ý định lợi dụng thủ đoạn kết thông gia để mượn sức vị tướng quân Trấn quốc đành phải thất bại, buộc lòng bỏ cuộc.
Tin tức tứ hôn của Thánh Thượng vừa được truyền ra, những thiếu nữ ở kinh thành ngưỡng mộ Quý đại tướng quân đau lòng không thôi, mà lúc này Quý Nhượng vào cung bái kiến Hoàng đế dâng lên bản tấu chương từ giã.
“Hôm qua thần nhận được cấp báo của quân mình, gần đây Tây Hạ liên tục gây hỗn loạn ở trấn Biên Thùy, thần e sẽ xảy ra biến động nên xin bệ hạ chuẩn tấu cho thần rời kinh.”
Quân vương dựa nửa người trên giường êm phất tay cười cười: “Chỉ là Tây Hạ mà thôi, không đáng để chúng ta phải nhắc tới.” Ông ta cho nội thị đỡ mình ngồi dậy, nhìn nam tử một thân y phục đen tuyền với khí phách bất phàm phía dưới, “Ái khanh, về đề nghị trước đó của cô, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Quý Nhượng cụp mắt: “Hiện tại chiến loạn chưa bình, thiên hạ chưa thống nhất, thần không có ý định yên bề gia thất, xin bệ hạ hãy chọn người khác cho Tam công chúa.”
Quân vương thu ý cười lại, giọng nói trầm sâu: “Là Tam công chúa của cô không xứng với ngươi ư?”
Long diên hương lặng lẽ lan tỏa khắp điện, bầu không khí xung quanh tích tắc ngưng đọng.
Quý Nhượng vẫn giữ vẻ mặt không chút kinh sợ kia, vững vàng quỳ xuống, không kiêu ngạo không nịnh nọt, “Thần không dám, là thần không xứng với Tam công chúa.
Chiến trường vô tình, đao kiếm không có mắt, thần không dám liên lụy đến công chúa, xin bệ hạ hãy suy nghĩ lại.”
Quân vương quan sát chàng một hồi, cuối cùng cũng thở dài, “Mà thôi, ngươi không nguyện ý, cô cũng chẳng ép buộc.
Chỉ là gần cuối năm rồi, đã lâu ngươi không đón năm mới ở kinh thành, lần này về đây rồi thì ở lại lâu một chút đi.”
Quý Nhượng cúi đầu hành lễ: “Thần tuân chỉ.”
Giải quyết xong mối họa lớn trong lòng, lúc đi ra ngoài cửa điện, Quý Nhượng nhìn cung điện lạnh giá này cũng thuận mắt hơn không ít.
Bạch mai trong cung đang mùa nở rộ, những đóa hoa trắng như tuyết phủ đầy cành, trong không khí lành lạnh thoang thoảng hương hoa thơm ngát, tâm tình của chàng không tệ chút nào, còn hái hai cành mai mang ra khỏi cung.
Vừa về tới phủ, Trương bá, lão quản gia chăm lo cho phủ từ hồi lão tướng quân vẫn còn tạ thế, lập tức chạy ra nghênh đón, nhìn thấy Quý Nhượng cầm cành hoa mai mỉm cười, ông kích động hỏi: “Thành rồi sao?”
Quý Nhượng chậm chạp nhìn ông: “Thành cái gì?”
Trương bá vội la lên: “Lời tứ hôn của bệ hạ đó! Ngài lĩnh chỉ rồi sao? Khi nào thì thành thân?”
Quý Nhượng giao hoa mai cho ông: “Tìm bình hoa cắm vào rồi đặt trong phòng của ta.
Đúng rồi, đầu xuân năm sau, trồng vài cây bạch mai trong viện của ta đi, hương hoa này thơm lắm.”
Trương bá giậm chân một cái, nhận ra lần tứ hôn này đã thất bại.
Cô nương này thì không thích, cô nương kia thì không nguyện ý, bây giờ ngay cả công chúa của bệ hạ mà ngài ấy cũng dám từ chối, ông không khỏi lo lắng, có khi nào tướng quân nhà mình thích nam nhân không?
Nhưng nỗi lo này chẳng kéo dài được bao lâu, cuối tháng Quý Nhượng lại phải xuất binh dẹp phiến loạn, lúc trở về kinh thành lại mang theo một tiểu cô nương.
Trương bá đứng trước cửa phủ nhìn thấy tướng quân nhà mình ôm một nữ tử đi vào, kinh sợ đến mức suýt nữa bị trật cả thắt lưng.
Tiểu cô nương trong lòng chàng bị che phủ chặt chẽ trong lớp áo choàng màu đen, ngay cả dáng người thế nào Trương bá cũng chẳng nhìn thấy rõ, chỉ nghe thấy Quý Nhượng phân phó: “Thu dọn viện tử còn trống đi.”
Trương bá không ngừng bận rộn tuân lệnh, sau khi an bài xong xuôi mới có thời gian rảnh rỗi đi hỏi phó tướng của Quý Nhượng: “Người mà tướng quân mới ôm về là cô nương nhà nào đó?”
Phó tướng đáp: “Là nữ tử tướng quân cứu được khỏi tay bọn sơn phỉ, còn lại thì thuộc hạ cũng không rõ lắm ạ.”
Cứu khỏi tay bọn sơn phỉ?
Còn mang về phủ?
Trương bá hồi tưởng lại cử chỉ lẫn dáng vẻ lúc nãy của tướng quân, mình trông coi ngài ấy lớn lên, sao có thể không nhận ra Quý Nhượng nhiều năm không gần nữ sắc lại đối xử với thiếu nữ trong lòng khác hẳn.
Nhưng nếu đây là tiểu thư trong sạch của nhà nào đó thì còn được, chứ mà không biết lai lịch thế nào thì…
Nhưng suy đi tính lại thì ít nhất đó cũng là một cô nương.
Dù sao cũng tốt hơn nam nhân.
Trong nháy mắt, Trương bá hoan hỉ an bài hạ nhân: “Ngươi chọn hai nha hoàn nghe lời chăm chỉ tới tây viện đi, sau đó đi đặt may cho cô nương mấy bộ y phục cùng trang sức và đồ dùng hàng ngày.
Đúng rồi, đúng rồi, hoa lan trong vườn mới nở mấy ngày trước, ngươi cũng dời một ít xuống tây viện đi.
Ta nhớ trong sương phòng hình như có trưng bày thanh kiếm mà tướng quân đã từng dùng qua phải không? Nhanh di dời ra ngoài, đừng để nó dọa phu nhân sợ.”
Hạ nhân: “Phu nhân ạ?”
Trương bá hớn hở vuốt chòm râu: “Đúng vậy, chúng ta có phu nhân tướng quân rồi.”
…
Tạm thời tây viện chưa được chuẩn bị xong, Quý Nhượng ôm người tới gian phòng của mình.
Tướng quân Trấn quốc thanh liêm, phần lớn được ban tưởng toàn là hạ nhân, tướng sĩ, chưa chừng có tư kho, ngay cả gian phòng cũng gọn gàng, mộc mạc, chỉ có bên khung cửa sổ trưng bày một bình sứ men trắng cao nửa người, trong đó cắm mấy nhánh hoa mai trắng trong.
Hoa mai đã héo rũ nhưng vẫn còn hương thơm dư âm, nửa phần mờ ảo nửa phần trong trẻo, tiểu cô nương trốn trong lòng chàng chậm rãi ngẩng đầu, dè dặt nhìn xung quanh.
Quý Nhượng đặt nàng lên giường êm ở phòng ngoài.
Dáng người nàng vừa gầy vừa nhỏ bé, máu me dính đầy mặt, bọc áo choàng của chàng mà co người lại, không dám ngước mắt nhìn chàng.
Quý Nhượng đóng cửa sổ lại, chắn cơn gió lạnh của tuyết trắng, sau đó châm lửa lò sưởi làm bằng đồng đen, rốt cuộc trong phòng cũng ấm lên, chàng ngồi xuống tháp ngồi bên cạnh, sợ hù dọa nàng nên tận lực hỏi nhẹ nhàng: “Còn lạnh không?”
Tiểu cô nương lắc đầu, mái tóc đen mượt lung lay nhưng không nhìn thấy rõ mặt, nàng chỉ khẽ lắc đầu một cái.
Quý Nhượng suy nghĩ, hỏi tiếp: “Có đói bụng không?”
Nàng vẫn lắc đầu.
Đại tướng quân quả quyết sát phạt lần đầu tiên không biết phải làm sao.
Từ nhỏ chàng đã sống trong quân doanh, tiếp xúc với mấy lão gia thô kệch, mấy năm nay nam chính bắc chiến, tính tình mài giũa cứng rắn.
Chàng biết cách chưởng quản cả một đại quân hai trăm ngàn người nhưng lại không biết phải đối đãi với tiểu cô nương chỉ cần hai ngón tay là có thể bẻ gãy cổ tay của nàng thế nào.
Cũng may thân vệ nhanh chóng gõ cửa, phá vỡ sự xấu hổ của chàng: “Tướng quân, đã chuẩn bị xong nước nóng rồi ạ.”
Quý Nhượng trầm giọng: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Đợi bóng người bên ngoài rời đi, chàng mới đứng dậy, nhìn tiểu cô nương trước mặt: “Ta dẫn nàng đi tắm nhé?”
Rốt cuộc nàng cũng không lắc đầu nữa, ngẩng mặt nhìn chàng, đôi mắt vừa trong trẻo vừa mềm mại, nàng nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân muốn để tiểu nữ ở lại phủ sao?”
Quý Nhượng cười: “Nàng có muốn ở lại không?”
Nàng mím môi, khẽ gật đầu.
Chàng cúi người bế nàng lên, xoay bước ra ngoài: “Vậy thì cứ ở lại thôi.”
Bế tiểu cô nướng vào phòng trong để tắm, Quý Nhượng đứng bên ngoài giữ cửa.
Không bao lâu sau, Trương bá mang theo một bộ y phục sạch sẽ tới, “Trong phủ không có nhiều y phục và đồ dùng hàng ngày của nữ tử, ta đã cho người đi tìm thử, đây là y phục của phu nhân năm xưa, tướng quân xem thử…”
Quý Nhượng nhận lấy: “Không sao.”
Trương bá phấn khởi, xoa xoa bàn tay, hỏi tiếp: “Tiểu cô nương mà tướng quân mang về họ gì, người ở đâu thế, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, đã có hôn phối chưa, phụ mẫu còn sống không?”
Quý Nhượng thoáng suy nghĩ: “Nàng tên Thích Ánh.”
Trương bá: “Hết rồi ạ?”
Quý Nhượng: “Hết rồi.”
Trương bá: “…”
Quý Nhượng cười vỗ vai Trương bá: “Đợi nàng ấy nghỉ