Edit: Simi
Kể từ khi có ký ức, Thích Ánh chưa từng được ngủ ngon như vậy bao giờ, nửa đêm thức dậy, nàng lo sợ tất cả chỉ là một giấc mơ.
Hương đốt trong lò sưởi giống như tấm lụa mỏng của màn đêm bao phủ lấy nàng, mành treo tua rua trước giường hòa với ánh trăng bên ngoài cửa sổ, nàng sờ lên y phục ngủ bằng gấm tơ lụa trên người, nhẹ nhàng trở mình.
Ngày hôm sau, Thích Ánh tỉnh dậy rất sớm.
Nàng vừa xoay người ngồi dậy, Tư Hạ và Oanh Ca đã chờ sẵn bên giường.
Nàng hơi ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Tự ta làm được rồi.”
Hai nha hoàn cũng không miễn cưỡng, chỉ xem chừng nàng có cần giúp đỡ gì không.
Tư Hạ mang trang phục mùa đông tới, nói là đêm qua Trương bá sai người mang qua, đủ mọi kiểu dáng, đủ mọi màu sắc để cho nàng chọn lựa.
Thích Ánh chỉ chọn màu điềm đạm, những màu sắc này nếu khoác lên người người khác thì sẽ rất mờ nhạt, nhưng dáng vẻ nàng thanh lệ, mặc màu này lên càng thoát tục hơn.
Oanh Ca hỏi nàng: “Cô nương, có cần đến đông các dùng cơm với tướng quân không ạ?”
Nàng suy nghĩ, khẽ gật đầu.
Hai người họ qua đó cùng với nàng, sớm như vậy, Quý Nhượng lại không có ở trong phòng.
Gió lạnh thổi qua gốc hoa chuối khô trong viện, trận tuyết rơi đêm qua cuối cùng cũng ngừng.
Có lẽ vì là võ tướng nên thể lực tốt, Quý Nhượng không cần lò sưởi, trong phòng lạnh như băng, nàng xoa xoa tay, để nha hoàn về trước, còn mình thì chờ trong phòng.
Nàng không nhìn lung tung cũng chẳng đụng chạm bậy bạ, ban đầu cứ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ngồi lâu lại hơi hơi lạnh, thế là nàng đứng lên đi tới bình sứ bên khung cửa sổ, cúi đầu ngửi hoa bạch mai.
Đóa mai mang theo mùi hương của hoa khô, nàng cảm thấy thật dễ chịu nên ngửi thêm mấy cái.
Sau lưng truyền tới tiếng cười của Quý Nhượng: “Nàng thích hoa à?”
Nàng giật mình, xoay người lại cực nhanh.
Quý Nhượng đứng ở sau lưng nàng, toàn thân một bộ y phục đen tuyền, mái tóc đen óng búi cao, chàng trở về lúc nào nàng cũng không hay biết, dưới ánh mắt như đang mỉm cười của chàng, nàng nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân, ngài đi đâu vậy ạ?”
Quý Nhượng nới lỏng bao bảo vệ cổ tay màu đen, “Ta đi luyện công.” Chàng vươn hai ngón tay ra xoa nhẹ lên mặt nàng, “Có lạnh không? Da nàng muốn đóng băng rồi.”
Nàng đỏ mặt, cụp mắt lắc đầu.
Quý Nhượng xoay người đi tới bên bàn, rót cho mình một chén nước: “Sau này sáng sớm đừng tới đây nữa.”
Thích Ánh khựng lại, nét ửng hồng trên mặt nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại vẻ tái nhợt áy náy.
Quý Nhượng uống nước xong nói tiếp: “Ta sẽ luyện công ở bên tây viện.
Chỗ này không có lò sưởi, nàng sẽ bị cảm lạnh mất.”
Lúc quay đầu lại, chàng bỗng bắt gặp sự bất an chưa biến mất trong ánh mắt của tiểu cô nương, chàng ngẩn người, không biết mình đã sai ở đâu.
Chàng bất đắc dĩ thở dài tận đáy lòng, để sống chung hài hòa với tiểu cô nương, chàng vẫn còn phải học nhiều lắm.
Chàng đặt chén nước xuống, suy nghĩ vài giây, sau đó đi tới giơ tay về phía nàng: “Đi thôi, về viện dùng điểm tâm nào.”
Thích Ánh cúi đầu đặt tay mình vào lòng bàn tay của chàng.
Bàn tay chàng thật ấm áp, có lẽ vì quanh năm cầm kiếm nên lòng bàn tay ấy bị chai sần đi nhiều, lúc nắm tay nàng chỉ nhẹ nhàng bao phủ lấy, như thể sợ bóp đau nàng vậy, hơi ấm không ngừng xuyên qua đầu ngón tay của nàng, khiến cơ thể đang lạnh như băng của nàng cuối cùng cũng ấm dần lại.
Phía chân trời nhuộm một màu trắng lạnh lẽo, che phủ nửa tấc ánh nắng của buổi sớm mai, tuyết đọng trên sân không hề thay đổi, lúc đạp lên còn phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Nàng thả nhẹ bước bên cạnh chàng, chợt nghe chàng hỏi: “Nàng thích tuyết à?”
Vốn dĩ nàng không hề thích chút nào.
Tuyết rơi lạnh giá, nhất là vào những ngày không có nơi ẩn núp, vì thế khi có tuyết sẽ bị cóng lạnh.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, giới quý tộc nhà cao cửa rộng rất yêu thích những việc phong nhã, ngắm tuyết rơi cũng là một trong số đó.
Vì vậy nàng nhẹ nhàng đáp một tiếng “Dạ”.
Không biết có phải Quý Nhượng đã nhìn thấu tâm tư thầm kín của nàng hay không mà chàng mỉm cười, một hồi sau mới nói: “Trước đây ta cũng không thích tuyết lắm.”
Thích Ánh tò mò hỏi: “Vậy tại sao bây giờ ngài lại thích ạ?”
Quý Nhượng cười, kéo tay nàng lại gần hơn, không nói gì.
Ở tây viện, Tư Hạ và Oanh Ca đã chuẩn bị xong điểm tâm.
Vừa vào cổng, lông mi của Thích Ánh đã đượm một tầng hơi nước, Quý Nhượng cúi người lau giúp nàng, lòng bàn tay vừa chạm vào da thịt của nàng đã cảm nhận được sự lạnh buốt, chàng suy nghĩ, vươn hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng che lại.
Mặt nàng đỏ ửng.
Quý Nhượng nghĩ thầm, dáng vẻ xấu hổ của tiểu cô nương thật đáng yêu.
Dùng điểm tâm xong, chàng sai nha hoàn lấy áo choàng qua đây, phủ kín cả người Thích Ánh rồi nắm tay nàng ra ngoài.
Chàng dẫn nàng đi dạo một vòng trong phủ tướng quân, mặc dù tòa phủ đệ này thua kém với các quan lớn trong kinh thành nhưng vẫn là ngự ban, vừa lớn vừa rộng rãi, bao gồm mười mấy cái sân nhỏ, bởi vì ít người nên có vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Hạ nhân trong phủ không nhiều lắm, Quý Nhượng dẫn nàng đi gặp bọn họ, có vẻ như đã nhận được chỉ thị của Trương bá mà bọn họ không gọi nàng là phu nhân, chỉ gọi “Ánh cô nương”.
Quý Nhượng muốn nàng quen thuộc với phủ đệ này, vì chàng nghĩ khi đã quen thuộc, nàng sẽ cảm thấy an tâm hơn, sống ở một nơi yên bình thế này, nàng sẽ không sợ người khác làm phiền đến mình.
Có lẽ vì chàng đã ở quá lâu với các tướng sĩ quen ăn tươi nuốt sống mà không để ý tới thể lực của tiểu cô nương khác biệt với nam tử, huống chi nàng còn bị đám sơn phỉ kia hành hạ mới vài ngày trước, sức khỏe vẫn chưa ổn định.
Nhưng nàng chẳng phàn nàn gì, chỉ yên lặng đi theo chàng, mãi cho đến khi Quý Nhượng phát hiện ra có gì đó không ổn mới thử dò hỏi: “Ánh Ánh, có phải nàng mệt rồi không?”
Thích Ánh: “…Có một chút ạ.”
Quý Nhượng thật muốn đánh chết mình quá.
Chàng còn tính dẫn nàng đi ngắm ao sen ở phía bắc, mặt nước vào đông kết thành một lớp băng mỏng, có thể nhìn thấy đàn cá chép bơi lội dưới mặt băng, rất có phong cảnh.
Nhưng mà bây giờ chàng lại không muốn đi nữa.
Chàng thả tay nàng ra, ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Lại đây, ta cõng nàng về.”
Thích Ánh cứng người, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chàng quay đầu lại cười với nàng: “Đừng sợ, mau lại đây.”
Nàng chần chừ đi tới, chậm chạp ghé lên bờ lưng to lớn của chàng.
Cánh tay chàng rắn chắc, chỉ vòng qua đầu gối của nàng, lúc cõng nàng đứng dậy thì vững vàng trầm ổn, khiến nàng yên tâm trong lòng.
Cánh tay nhỏ nhắn của nàng ôm lấy cổ chàng, nàng đặt cằm lên đầu vai của chàng, ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về một mình chàng.
Quý Nhượng cõng nàng tới tây viện, thấp giọng gọi: “Ánh Ánh.”
Nàng nghiêng đầu, nhìn gò má của chàng, ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
Chàng lại nói tiếp: “Sau này nàng có mệt, có khó chịu trong người thì phải nói với ta, không được giấu trong lòng.”
Nàng mấp máy môi: “Dạ.”
Bước chân của Quý Nhượng dừng lại, dịu dàng nói: “Ta đã nói rồi, ở lại đây thì nàng cứ coi nơi này là nhà của mình.”
Một chữ “nhà” này, đối với nàng mà nói, nó quá xa vời.
Đột nhiên có một nơi mình gọi là “nhà”, nàng nhất thời không quen.
Quý Nhượng không nói thêm gì nữa, cõng nàng trở về tây viện, dặn dò nha hoàn hầu hạ nàng nghỉ trưa, đợi nàng ngủ rồi chàng mới yên lặng rời đi, trở về phòng thay sang một bộ y phục mới, sau đó tiến cung.
Thường thị kiểm tra lệnh bài theo thông lệ, thuận miệng cười hỏi: “Hôm nay không cần phải vào triều, trời lại lạnh thế này, không biết tướng quân tiến cung vì chuyện gì ạ?”
Quý Nhượng sờ lên chóp mũi: “Lần này tiêu diệt được bọn sơn phỉ, ta vào bẩm báo lại với bệ hạ.”
Lời thì nói như vậy, nhưng sau khi vào cung, chàng lại đi thẳng tới khu rừng bạch mai, tỉ mỉ chọn lựa nửa ngày, chàng mới hái được mấy cành bạch mai um tùm, sau đó chuẩn bị xuất cung.
Vừa ra tới vườn ngoài đã nhìn thấy nội thị luôn túc trực bên cạnh quân vương, nhìn thấy chàng, ông ấy liền chào đón: “Bệ hạ nghe nói tướng quân tiến cung nên đặc biệt sai nô tài tới tìm ngài.”
Quý Nhượng nghiêm mặt lại, đi thẳng vào trong điện.
Lúc chàng bước vào, bỗng nghe quân vương cười nói: “Ái khanh thật hứng chí, mùa đông lạnh giá thế này mà còn tiến cung, thì ra là vì thích bạch mai như vậy.”
Quý Nhượng đứng vững như núi: “Hoa mai trong cung được long uy của bệ hạ phù hộ, bừng nở sum xuê, thần khó gặp được ở biên quan nên trong lòng rất yêu thích.”
Quân vương cười lớn phất tay: “Nếu đã thích như vậy thì để hôm khác cô sai người hái thêm mấy cành chuyển tới phủ của ngươi.” Ông ta đổi đề tài, “Cô nghe nói, hôm ái khanh tiêu diệt đám sơn phỉ kia, có dẫn theo một nữ tử về phủ phải không?”
Ngón tay Quý Nhượng run nhẹ, bình tĩnh che giấu: “Là một nữ tử mồ côi thần cứu được khỏi tay