Edit: Simi
Năm ngoái Quý Nhượng rời kinh, Trương bá đã di chuyển rất nhiều bạch mai đến tây viện, mùa đông này tất cả đều đồng loạt nở hoa, các cây bạch mai nở rộ những đóa hoa trắng như tuyết ở nơi đầu cành, có cơn gió thổi qua khiến cánh hoa bay lượn xuống đất.
Giữa khung cảnh tuyết rơi trắng xóa, ở tây viện lại trải dài một tấm tơ lụa màu đỏ thẫm.
Tư Hạ và Oanh Ca một người bên trái một người bên phải đỡ Thích Ánh đội mũ phượng và khăn trùm đi tới, Quý Nhượng mặc hỉ phục chờ bên ngoài cửa, tướng quân năm xưa lạnh lùng nghiêm nghị lại oai phong khoác lên mình màu đỏ nổi bật, sinh ra mấy phần phong lưu phóng khoáng của một vị công tử nhã nhặn.
Tư Hạ nhắc: “Cô nương, đừng bước lên bậc cửa mà hãy nhảy qua nha.”
Thích Ánh nghe lời nâng chân lên, lúc nhảy qua ngưỡng cửa, ngọc bội lại vang lên tiếng leng keng.
Quý Nhượng bật cười, nhận lấy nàng từ tay nha hoàn, nắm chặt tay nàng, chàng dẫn nàng đi từ tây viện tới từ đường của Quý gia.
Trương bá phấn khởi đứng một bên xướng lễ: “Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Kết thúc nghi thức.”
Câu “kết thúc nghi thức” cuối cùng đó thoáng run rẩy, ông kích động lau đi những giọt nước mắt già cỗi.
Hoàn thành nghi thức, Quý Nhượng hơi cúi người, bế tân nương tử lên.
Nàng lén ngọ nguậy người, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới lớp khăn hẳn là đang ửng đỏ, nàng mềm giọng nói: “Thiếp tự đi được mà.”
Tâm tình Quý Nhượng đang rất tốt, chàng bật cười hai tiếng, ôm nàng ra khỏi từ đường của gia tiên.
Ngoài trời tuyết trắng mênh mông, trong trẻo nhưng lại mang theo vẻ lạnh lẽo tịch mịch.
Không có tiệc mừng chiêu đãi khách, cũng không có kèn còi hân hoan, ngoại trừ tây viện ra thì toàn bộ phủ tướng quân đều không thể nhìn thấy không khí vui mừng của ngày thành thân.
Nhưng cả hai đã trải qua ngày hôm nay với bao lời chúc phúc của hạ nhân trong phủ, nàng vẫn là thê tử cưới hỏi đường hoàng của chàng.
Trở về tây viện, tấm lụa đỏ tung bay trong tuyết, Quý Nhượng ôm nàng vào phòng, đặt nàng lên giường.
Trên bàn đặt hai câu đối chúc phúc, Quý Nhượng đóng cửa lại, cầm hỉ xứng trong mâm ngọc đi tới trước mặt Thích Ánh, mỉm cười: “Ta muốn mở khăn.”
Nàng cúi đầu ngồi đó, dịu dàng đáp: “Dạ.”
Hỉ xứng đặt dưới lớp khăn trùm thì thoáng dừng lại, Thích Ánh nghe chàng hỏi: “Ánh Ánh, ta không thể cho nàng danh phận, nàng có trách ta không?”
Nàng ngẩng đầu lên, mặc dù cách một lớp khăn không thể nhìn thấy mặt, chàng vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đang mỉm cười dịu dàng ấy: “Không trách ạ.
Điều đó không quan trọng.”
Ngoài trời đêm đông giá rét, nhưng ở trong căn phòng nhỏ này lại có hơi ấm mà chàng muốn bảo vệ cả đời.
Quý Nhượng đẩy khăn lên.
Để lộ gương mặt động lòng người.
Chàng cười: “Ánh Ánh, nàng mặc màu đỏ lên người thật xinh đẹp.”
Nàng xấu hổ cong khóe môi.
Chàng với tay ra sau, dùng nội lực như xé gió thổi tắt ngọn nến chúc phúc, trong phòng tối đen, màn trướng bằng lụa mỏng trước giường cũng hạ xuống, che giấu cả một cảnh xuân.
Sau khi thành thân, hạ nhân trong phủ đều sửa lại, không gọi là Ánh cô nương nữa mà đổi thành phu nhân.
Trong kinh thành, mọi người đều biết tướng quân Trấn quốc thu nạp một tiểu thiếp, thì ra vị tướng quân này cũng không phải là không ham mê nữ sắc, bây giờ vị trí chính thê vẫn còn trống, mấy kẻ có tâm tư bắt đầu sục sôi trong lòng.
Dần dần có người đến phủ tướng quân làm mai.
Kết quả ngay cả cái bóng của Quý tướng quân cũng chẳng thấy đâu, lão quản sự đã đuổi về hết.
Thế là quan lớn trong kinh thành tìm phương thức khác, dự tính hạ thủ với nữ quyến, dặn dò mấy phu nhân trong kinh tổ chức yến hội tại phủ của mình, thiếp mời mời Thích Ánh đến tham dự cũng được chuyển đến phủ tướng quân.
Tất cả mọi người đều muốn gặp vị nữ tử duy nhất hầu hạ bên cạnh tướng quân Trấn quốc.
Tuy chỉ là tiểu thiếp, mấy quý phu nhân nhìn cũng chẳng thuận mắt, nhưng ai bảo bọn họ không tìm được cách nào khác để tiếp cận đại tướng quân.
Kết quả thiếp mời bị trả lại.
Vẫn là Quý Nhượng tự mình đứng ra từ chối.
Lý do rất là đường hoàng: “Nữ cô nhi sống nơi sơn dã không được thanh nhã, khó lòng hòa hợp khiến các vị yêu thích, sau này không cần phải gửi thiếp mời nữa.”
Thích Ánh không hề hay biết những chuyện này.
Nàng vẫn đang cố gắng học thêu thùa với ma ma, mặc dù đã học hơn nửa năm nhưng nàng chẳng thể tin tưởng vào tay nghề của mình.
Nàng để ý thấy sắp qua năm mới rồi nên muốn thêu cho tướng quân một cái túi hương vào cuối năm, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để hạ kim xuống mặt vải.
Thành quả mà nàng thêu được khiến cả Tư Hạ và Oanh Ca cũng phải bật cười.
Nàng nằm trên giường êm cầm túi hương nhìn trái nhìn phải, không kiềm chế nổi sự nhụt chí trong lòng: “Thật sự khó coi như vậy sao?”
Có bàn tay duỗi từ đỉnh đầu giường tới, cầm lấy túi hương trên tay nàng: “Không xấu chút nào, nàng thêu cho ta à?”
Không biết nhóm Tư Hạ đã lui xuống từ lúc nào, Quý Nhượng mỉm cười đứng phía sau, thừa lúc nàng đang ngây người, chàng đeo túi hương lên bên hông mình.
Hôm nay chàng mặc một bộ y phục màu xanh lam, nổi bật lên vẻ tuấn mỹ bất phàm, treo túi hương bên hông thế này thật chẳng ra thể thống gì cả.
Thích Ánh bò dậy, giơ tay định giật lấy túi hương.
Quý Nhượng né qua một bên, bắt lấy bàn tay không an phận của nàng, Thích Ánh nôn nóng đỏ cả mặt: “Chàng trả lại cho thiếp!”
Trong ánh mắt chàng tràn ngập ý cười: “Đã tặng cho ta thì là đồ của ta rồi, sao có thể trả lại được.”
Nàng xấu hổ: “Thiếp thêu xấu lắm, chàng trả cho thiếp đi, thiếp sẽ thêu lại cho chàng một cái khác đẹp hơn.”
Quý Nhượng nhướng mày: “Không cần, ta chỉ thích cái này thôi.”
Tiểu cô nương nửa quỳ trên giường, hai tay bị chàng trói buộc, bởi vì xấu hổ mà khóe mắt hơi phiếm hồng, tư thế này thật khiến người ta phải mơ tưởng viển vong.
Đôi mắt chàng thâm sâu, liếc nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài khung cửa cổ, chàng buông tiếng thở dài, thả tay nàng ra.
Thích Ánh hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không để ý đến chàng.
Nếu là trước đây, khi ở trước mặt chàng, nàng sẽ luôn cẩn thận dè chừng, còn hiện giờ thì đã nguyện ý cáu kỉnh nghịch ngợm khiến tâm tình Quý Nhượng yêu thích không thôi.
Chàng cười chọc nàng: “Nàng giận à? Vậy ngày Hoa Doanh Tiết sắp tới, ta sẽ đi một mình vậy.”
Quả nhiên tiểu cô nương không giận nữa, nhanh chóng quay đầu trông mong nhìn chàng.
Kinh thành hỗn tạp khó dò lòng người, có không ít kẻ theo dõi phủ tướng quân theo lệnh của quân vương, vì bảo vệ nàng mà Quý Nhượng rất ít khi dẫn nàng ra khỏi phủ, đôi lúc khó tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Vừa nghe thấy nàng có thể tham dự lễ Hoa Doanh Tiết ba năm mới tổ chức một lần thì mọi tức giận đều tan biến hết.
Quý Nhượng cố nén cười: “Nàng muốn đi hả?”
Nàng tha thiết gật đầu.
Đáng yêu đến mức len lỏi vào trái tim của người khác.
Chàng quơ quơ túi hương, “Vậy nàng còn muốn lấy lại nữa không?”
Tiểu cô nương uất ức: “Không lấy lại nữa ạ.”
Chàng không nhịn nổi nữa, cúi người hôn mạnh lên môi nàng.
Thích Ánh hơi xấu hổ, khẽ đẩy chàng ra: “Cửa vẫn đang mở mà.”
Nàng nhìn thấy chàng phất tay, như thể có cơn gió thổi qua cánh cửa, rầm một tiếng đóng lại.
Nhưng sắc trời vẫn còn sáng.
Nàng ngượng ngùng không dám lên tiếng, chỉ có thể ưm a cúi đầu gọi tướng quân.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi.” Chàng cắn lên tai nàng, như thể đang trừng phạt nghiêm khắc: “Phải gọi ta là phu quân.”
Nàng kéo căng đôi chân thanh mảnh, tiếng cầu xin đứt đoạn: “Phu quân…”
Nhưng mà ngày Hoa Doanh Tiết hôm ấy, Quý Nhượng không thể dẫn nàng đi được.
Mới sáng sớm chàng đã bị một đạo thánh chỉ tuyên triệu tiến cung, thẳng cho đến chạng vạng cũng chưa trở về.
Lễ Hoa Doanh Tiết chỉ diễn ra vào buổi sáng, mặt trời vừa lặn sẽ kết thúc ngay.
Cứ như vậy Thích Ánh bỏ lỡ lễ Hoa Doanh Tiết ba năm mới tổ chức một lần, nàng tức tối không thèm đoái hoài đến ai, ước chừng giận hết cả một buổi tối, chỉ đến khi nằm trên giường bị Quý Nhượng nghĩ ra trăm phương nghìn kế để dỗ dành mới nguôi giận.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Quý Nhượng từng chê trách câu nói này trơ trẽn, nhưng không ngờ hôm nay mới biết mỹ nhân mềm mại dịu dàng thế nào.
Ngày xưa mỗi lần thắng trận phải phục mệnh hồi kinh, chàng hận không thể rời đi ngay ngày thứ hai.
Phụ thân từng nói, võ tướng tối kỵ việc trèo cao, kinh thành phức tạp khó dò, chỉ đi sai một bước cũng có thể khiến quân vương nghi ngờ vô căn cứ.
Mấy năm nay Quý gia tách biệt với các thế gia khác mới có thể tự bảo vệ được mình, chàng tránh né nơi này còn không kịp.
Nhưng những năm này, mỗi khi thắng trận, chàng lại muốn lưu lại thật lâu, ở bên cạnh tiểu cô nương của mình.
Bắc kì vẫn đang xảy ra chiến loạn, trong lòng chàng có nàng, còn có cả thiên hạ này, thời gian ở lại kinh thành hằng năm cũng không lâu.
Có đôi khi chàng bỗng nảy ra ý nghĩ, hay là dẫn tiểu cô nương theo bên mình nhưng nhanh chóng loại bỏ ngay sau đó.
Thứ nhất biên cương giá lạnh, chàng không muốn nàng chịu khổ cực.
Thứ hai, chàng càng thể hiện rõ ràng, Thích Ánh sẽ càng gặp nguy hiểm, kẻ thù theo dõi chàng ở khắp nơi, chàng không dám mạo hiểm.
Nhưng tiểu cô nương tuyệt đối không hề oán giận chàng.
Lúc chàng ở bên cạnh, nàng sẽ toàn tâm toàn ý bầu bạn bên cạnh chàng, lúc chàng không có ở đây, một mình nàng sống trong phủ cũng rất hạnh phúc, không để chàng phải lo lắng.
Có đôi khi, chàng còn cảm thấy nàng chính là lễ vật mà trời cao ban cho vì thương cảm cho công lao bảo vệ quốc gia của chàng.
Trong