Chiếc xe Lincoln thu hút toàn bộ ánh mắt xung quanh.Quý Vĩ Ngạn đã lâu không gặp được con trai, dịu giọng hỏi: “Con lên xe không? Hay là bố xuống đi cùng con?”
Quý Nhượng mỉa mai nhìn ông, không đáp, cũng không từ chối.
Quý Vĩ Ngạn đã quá quen với ánh mắt này.
Mấy năm nay, anh luôn dùng ánh mắt này để nhìn ông, nhìn nhà họ Quý, sau đó càng đi càng xa.
Ông cười khổ trong lòng, thấp giọng nói: “Bố chỉ đến đây thăm con, cùng con nói vài câu.
Hôm qua bố đến chỗ con ở tìm con, nhưng con không ở nhà.”
Đèn xanh sáng lên, mọi người tiếp tục di chuyển.
Quý Nhượng từ thân xe nhìn thấy Thích Ánh đeo cặp, cùng bạn học nhất khối ở trường khác sóng vai đi trên vạch trắng.
Anh vội khom người, bước lên xe.
Quý Vĩ Ngạn thở phào một hơi, dặn dò tài xế: “Lái xe đi.”
Học sinh ngoài xe thầm bàn tán:
- Đại ca không hổ là đại ca, chiếc xe xịn quá.
- Cho nên đó chính là lý do dù cho đại ca có đánh nhau, không chuyện ác nào không làm vẫn tiếp tục được học trong Nhất Trung ư?
- Aaa, thời đại con ông cháu cha đây mà.
Trong xe, hương nước hoa nhàn nhạt thoang thoảng trong xe, Quý Nhượng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người lạnh lẽo dường như khiến cho nhiệt độ giảm xuống mấy độ.
Vẻ mặt Quý Vĩ Ngạn phức tạp nhìn anh, muốn nói gì đó, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ông trước giờ đều không phải là một người bố giỏi giao tiếp với con.
Nửa ngày chỉ đành bắt đầu từ ăn mặc, đi lại, chỗ ở hỏi: “Chỗ con ở còn thiếu gì không?”
Quý Nhượng không thèm để ý đến ông.
Ông cũng không để ý: “Bây giờ con học càng lúc càng bận, bố tìm cho con một bảo mẫu giúp con làm cơm, dọn dẹp phòng ốc có được không?”
Quý Nhượng vẫn không phản ứng.
Quý Vĩ Ngạn hơi thở dài: “Bố nghe Thiên Thiên nói, con lén đến bệnh viện thăm ông đúng không? Ông đã xuất viện rồi, bây giờ đang ở trong nhà điều dưỡng, nếu con có thời gian, có thể về nhà thăm ông.”
Quý Nhượng cuối cùng cũng nhúc nhích, quay đầu mỉa mai nhìn ông một cái, giọng lạnh nhạt: “Chuyện của tôi không cần ông quản.”
Quý Vĩ Ngạn nhíu mày.
Ông nghĩ lầm rồi.
Nghe Tiết Mạn Thanh nói, ông cho rằng Quý Nhượng đã ý thức được quá khứ đã qua, bắt đầu thay đổi, sẽ dần dần trưởng thành, khôn lớn, dần dần hiểu được rất nhiều chuyện.
Nhưng hôm nay gặp anh, phát hiện ra anh càng lúc càng lạnh lùng, cả người đầy gai nhọn, đâm vào càng đau hơn.
Ông thấp giọng quan tâm, nhưng không đổi lại bất kì một tia thấu hiểu nào từ anh.
Quý Vĩ Ngạn cũng bắt đầu im lặng.
Trong xe không ai nói chuyện, dường như đến cả tiếng thở cũng sẽ quấy rầy họ.
Tài xế không biết nên đi đâu, cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ đành chạy quanh.
Chạy quanh một hồi, không biết tại sao lại đi đến chỗ gần nhà Quý Nhượng.
Anh lạnh giọng nói: “Dừng xe.”
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn ông chủ, thấy ông không nói gì, liền xem như ngầm đồng ý, dừng xe ở ven đường.
Quý Nhượng xách cặp mình xuống xe, Quý Vĩ Ngạn mở miệng thể hiện quan tâm cuối cùng: “Tiền tiêu vặt có đủ dùng không? Tiền học thêm có đắt không? Lát về bố chuyển tiền cho con.”
Quý Nhượng lập tức quay người, giọng lạnh lẽo kèm theo phẫn nộ: “Ai nói với ông chuyện tôi đang học thêm?”
Quý Vĩ Ngạn cảm thấy cảm xúc của anh không đúng lắm, ngây người rồi nói: “Bạn học của con.”
Quý Nhượng nhìn ông, đáy mắt hiện lên sự bực mình, một lúc sau, anh chợt cười.
Nụ cười mỉa mai ấy vô cùng chói mắt, “Cho nên, đây mới là nguyên nhân hôm nay ông đến tìm tôi? Ông cảm thấy tôi thay đổi rồi sao? Ông lại nhìn thấy hi vọng rồi đúng không?”
Quý Vĩ Ngạn mím môi.
Quý Nhượng không kìm được cười: “Ông muốn cùng tôi diễn cảnh phụ từ tử hiếu? Ông muốn tôi cùng các người vui vẻ hòa thuận chung sống?” Câu cuối cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra, “Ông vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến ngày đó.”
Anh một chân đá mở cửa xe, muốn rời đi, Quý Vĩ Ngạn bị vài câu nói của anh chọc giận, không kìm được gọi: “Quý Nhượng!”
Anh thoáng khựng lại nhưng không quay đầu, chỉ thấp giọng cười: “Tôi sẽ không tha thứ cho các người, cả đời này đều không.”
Anh xách cặp nhảy xuống xe.
Quý Vĩ Ngạn muốn gọi, nhưng cuối cùng không cất nên lời.
Ông nhìn bóng lưng cao gầy, trong mắt chứa đầy chua xót.
Đó là con trai ông, anh đã cao lớn như thế rồi.
Nhưng nhiều năm nay, số lần hai bố con gặp mặt lại đếm trên đầu ngón tay.
Trước đây ông luôn cho rằng chỉ cần Quý Nhượng lớn hơn một chút, trưởng thành hơn, sẽ có một ngày hiểu cho ông, bố con hai người sẽ hòa giải, sẽ có một ngày anh lại gọi ông một tiếng “bố”.
Nhưng giây phút này ông bỗng sững sờ nhận ra, ông hình như sắp mất đi con trai rồi.
……
Quý Nhượng không về nhà.
Hôm nay tan học, anh vốn muốn dẫn Thích Ánh đi ăn pudding dâu.
Lúc đến lớp 11/2, lại nhìn thấy cô đang đi cùng một nam sinh cao ráo đẹp trai bước ra ngoài.
Anh nghe học sinh đi qua bàn tán: Kia là học sinh nhất khối của Thất Trung Yến Thành, vừa đẹp trai vừa dịu dàng.
Thích Ánh có lẽ cũng quen biết cậu ta, cô cười đến rất ngọt ngào.
Cô cũng sẽ lộ ra nụ cười ngọt ngào như thế với người khác ư?
Học sinh nhất khối, thật lợi hại.
Anh cúi đầu nhìn cặp mình, bên trong chứa đầy vở bài tập cấp hai, dường như chúng đang vô thanh cười nhạo anh.
Vệ đường này được xây thật thẳng thật dài, anh không mục đích bước về trước, đôi khi chợt hi vọng con đường này không có điểm cuối.
Anh có thể cứ đi thẳng, cứ đi thẳng, vĩnh viễn cũng không cần dừng lại suy nghĩ xem nên đi đâu.
Bởi vì anh sớm đã không còn chỗ để đi.
……
Quyển sách mà Thích Ánh đề cử cho Phó Nam Tầm là《Chờ đợi trong bóng đêm》, đó là tác phẩm thần bí của nhà văn người Nhật.
Rõ ràng là câu chuyện thần bí thậm chí mang theo chút kinh dị, cô lại từ trong đó cảm nhận được ý văn ấm áp.
Đến chương cuối, tựa như bầu trời rộng mở, mặt trời xuất hiện.
Cô bị bản lĩnh sáng tạo của tác giả đánh động, vội muốn chia sẻ cách điều chỉnh tâm trạng cho bạn học.
Bọn họ đang ở trong tiệm sách Tân Hoa tìm quyển sách này.
Phó Nam Tầm nhận lấy quyển sách nho nhỏ, nhìn bìa sách, thấp giọng cười: “Là tiểu thuyết à, tớ vẫn luôn cho rằng cậu sẽ giới thiệu