Ba chữ ‘thi đại học’, là thứ chưa từng xuất hiện trong kế hoạch cuộc sống của anh.
Không, đến cả kế hoạch cuộc sống anh cũng không có.
Cứ một ngày qua một ngày, không có ước mơ, không có tương lai.
Nhưng bỗng có một ngày, cô gái nhỏ ấy xuất hiện trong cuộc sống của anh, chạy sau anh, bất kể lúc nào cũng nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào.
Cô khiến anh từ trong cuộc sống hoang phế lần đầu có được mục tiêu, anh muốn trên bảng thành tích cách tên cô gần một chút.
Nhưng chỉ như thế mà thôi, anh chưa từng nghĩ đến nhiều hơn.
Nhưng đến bây giờ, cô gái nhỏ lại nói với anh, cùng nhau thi đại học nha.
Cô dường như, nghiêm túc quy hoạch tương lai càng dài càng lâu hơn, mà trong tương lai ấy, lại liên quan đến anh.
Nó hệt như, cảm giác người ta đặt mình trong tim họ, chân thành mà đối đãi.
Quý Nhượng cúi đầu nhìn hàng chữ ấy, đôi mắt hơi cộm.
Một lúc sau, anh thấp giọng cười một tiếng: “Ai thèm thi đại học chung với cậu, thật là coi trọng ông đây.”
Nhưng bàn tay cầm sách lại khẽ run.
Điện thoại để trên giá bóng rung lên, anh nhân lúc khom long, che giấu cảm xúc rung động trong mắt mình, lúc cầm di động nhìn, là tin nhắn của Khuất Đại Tráng nhắn đến: Anh Nhượng, tiểu tiên nữ của anh đến tìm anh rồi.
Sau đó lại là một tin: Cô ấy vẫn chưa ăn cơm.
Anh bỏ điện thoại vào trong túi, nhặt lấy đồng phục trên đất phủi phủi, sau đó đưa tay áo cho cô.
Mái tóc đen bị mồ hôi làm ướt quét qua khóe mắt, lộ ra ý cười dịu dàng mỏng manh: “Cô ngốc, đi ăn cơm.”
Cô kéo tay áo anh.
Quý Nhượng lại kéo áo mình đi trước, bước đi rất nhỏ rất chậm, cô ngoan ngoãn đi theo sau, cánh tay nắm lấy tay áo hơi lay động.
Anh đi đằng trước, lẳng lặng mỉm cười.
Buổi chiều, Quý Nhượng về lớp học.
Thời kì tươi đẹp của bọn Khuất Đại Tráng xem như kết thúc, cậu ta giận dữ đưa thư cho Lưu Hải Dương: “Tao không nên để tiểu tiên nữ đi tìm anh ấy!”
Lưu Hải Dương: “Mày cũng không phải lần đầu lắm mồm.”
Khuất Đại Tráng: “...”
Hic, đều trách mình quá mềm lòng.
Lúc tan học, Quý Nhượng cất quyển sách tham khảo mà buổi chiều anh đã xem qua, đi đến lớp 11/2 đón Thích Ánh.
Anh không đường hoàng đến tìm cô, trước giờ đều đứng ở ngả rẽ cách lớp học một khoảng.
Mỗi lần Thích Ánh ra đều tương đối trễ, có thể gặp anh ngay.
Lần này lại không như vậy, lúc ra khỏi lớp, bên cạnh cô còn có học sinh nhất khối của Thất Trung Yến Thành.
Sắc mặt Quý Nhượng trầm xuống.
Thích Ánh đi hai bước mới nhìn thấy anh, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, mang cặp lộc cộc chạy đến, gương mặt nhỏ ngước lên nhìn anh cười.
Cô vừa cười, anh liền mềm lòng.
Sắc mặt vừa trầm xuống cũng thu về, thấp giọng hỏi: “Đói không?”
Cô nhìn hiểu khẩu hình anh, thật ra cũng không đói nhưng muốn ở bên cạnh anh lâu hơn, liền gật đầu.
Quý Nhượng cười: “Đi thôi.”
Anh đưa tay nhận lấy cặp của cô.
Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Nam Tầm đứng sau lưng.
Sắc mặt cậu ta vừa ngỡ ngàng vừa phức tạp, làm sao cũng không ngờ được, người cả buổi sáng hôm nay Thích Ánh tìm, lại là thiếu niên cực kì nguy hiểm đứng ở cổng trường nhìn họ hôm qua.
Thích Ánh sao lại đi chung với loại người này chứ?
Học sinh giỏi và thiếu niên hư hỏng???
Trong lòng Phó Nam Tầm lập tức trầm xuống.
Thích Ánh quay đầu vẫy tay với cậu, theo Quý Nhượng xuống lầu.
Sắc mặt cậu ta trầm xuống, ngón tay siết chặt, cuối cùng vẫn cất bước đi theo.
Lúc đi xuống tầng một, thiếu niên có đôi mắt vừa lạnh vừa hoang dã quay người, khóe môi nhếch lên, giọng nói âm trầm: “Còn không cút? Muốn ăn đòn à?”
Phó Nam Trầm nhìn anh vài cái, mỉa mai hỏi: “Cậu dùng cách này để đuổi toàn bộ nam sinh muốn gần cô ấy?”
Cậu cho rằng Quý Nhượng sẽ tức giận.
Nào ngờ thiếu niên chỉ không đứng đắn cười, đôi mắt không kiên nhẫn: “Đúng vậy, mày không phục? Không phục cũng phải nhịn cho ông.”
Phó Nam Tầm thật sự chưa từng thấy kẻ nào không biết xấu hổ như anh.
Thích Ánh cũng quay đầu, tò mò nhìn bọn họ.
Phó Nam Tầm hít sâu hai lần, khiến cho bản thân bình tĩnh lại: “Hôm nay cô ấy học toán có vài câu không biết làm, lớp phó học tập của lớp 11/2 không ở đây, không ai