Lớp 12/9 bị đại ca uy hiếp như thế, liền bước vào trạng thái học tập khẩn trương trước giờ chưa từng có.
Mỗi lần Lưu Nghiêu ở cửa sau nhìn trộm, gương mặt vừa cảm động vừa đắc ý.
Đại hội động viên lớp 12 quả nhiên rất hữu dụng!
Chớp mắt liền đến ngày nhà giáo, trường học cho giáo viên lớp 10 và 11 nghỉ nửa ngày, nhưng lớp 12 không được, giáo viên vẫn phải lên lớp.
Sáng sớm, rất nhiều bàn trong phòng giáo viên đều đặt đầy hoa.
Bàn của Lưu Nghiêu trống không.
Ông có chút chua xót nhưng cũng quen rồi, dù sao đi nữa đám nhóc con trên lớp không gây chuyện đã xem như tốt lắm rồi, hơn nữa gần đây mọi người đều chuyên tâm học hành, ông đã rất hài lòng.
Lưu Nghiêu quyết định sẽ đến lớp xem thử, dùng tinh thần phấn đấu học tập của các học sinh để an ủi nội tâm hơi tổn thương của mình.
Lúc qua đó, ông nhìn thấy đám người Khuất Đại Tráng trốn ở cửa sau, đang thương lượng gì đó.
Khuất Đại Tráng nói: “Tan học đi xem thử, đừng nói cho anh Nhượng nghe trước đã...” Vừa nói được một nửa, cậu nhanh chóng phát hiện ra Lưu Nghiêu đang nghe lén, lập tức lớn tiếng khẳng khái nói: “Tan học không được đi đâu cả! Theo anh Nhượng đến thư viện học hành!”
Lưu Nghiêu từ cửa sau bước ra, chắp tay hỏi: “Lại bàn bạc chuyện xấu gì đây?”
Khuất Đại Tráng cả mặt nịnh nọt: “Không có, không có, bọn em bàn chuyện học hành.”
Lưu Nghiêu vừa rồi thật ra cũng không nghe rõ, thế nhưng ông vẫn rất nghiêm túc nói: “Lớp 12 rồi! Đừng gây chuyện như trước đây! Nhìn thấy biểu ngữ chưa? Cao hơn một điểm, giải quyết nghìn người! Từng giây các em lãng phí đều là cho cơ hội người khác!”
Thái độ của bọn họ đều rất tốt, liên tục vâng dạ.
Đợi Lưu Nghiêu đi rồi, Khuất Đại Tráng lau mồ hôi, thấp giọng nói: “Anh Nhượng bây giờ là báu vật của lão Lưu, nếu thật sự kéo anh ấy vào, lão Lưu chắc chắn sẽ giết chúng ta mất.
Cứ nghe theo tao, tan học chúng ta đi coi trước đã, chuyện cỏn con, còn không giải quyết được tụi gà con lớp 10 sao?”
Lạc Băng nói: “Nghe Du Trạc nói thằng đó rất hỗn, trong nhà lại có tiền, trước đây cấp hai đến cả giáo viên cũng đánh, bây giờ còn đòi làm đầu gấu Nhất Trung, khoe khoang muốn chết, còn lớn tiếng muốn đấu riêng với anh Nhượng, không đi là oắt con! Anh Nhượng nếu thật sự không lộ diện, không phải là cho nó huênh hoang sao?”
Khuất Đại Tráng hừ mũi: “Nó là thứ gì chứ, đại ca là người mà nó muốn gặp là gặp sao? Gọi anh em đến, tan học ông dạy nó làm người!”
Đàn em ở ngoài nghe tin vội chạy vào báo tin: “Anh Nhượng về rồi!”
Khuất Đại Tráng: “Giải tán giải tán!”
Lúc Quý Nhượng từ cửa sau chạy vào, hàng cuối đã khôi phục nguyên trạng, còn vờ cầm sách đọc.
Anh cũng không để ý, cầm bình giữ nhiệt màu hồng, từ từ đi về chỗ mình.
Khuất Đại Tráng nhìn anh vài cái, lặng lẽ thở dài.
Trách không được thằng nhóc lớp 10 kia ngông cuồng như thế, dáng vẻ anh Nhượng cầm bình nước màu hồng, mặc đồng phục quy quy củ củ, mẹ nó trông y hệt học sinh ngoan!
Vừa tan học, đám người Khuất Đại Tráng liền lấy cớ chơi bóng mà trốn đi.
Quý Nhượng cũng không để ý, anh vẫn phải đến lớp 12/2 đón Thích Ánh đi ăn cơm.
Tiết cuối của lớp 12/2 là tiết của Lưu Khánh Hoa, cô giảng thêm một lúc mới ra ngoài, nhìn thấy Quý Nhượng đứng bên hành lang, có chút tò mò học sinh lớp 12/9 sao lại ở đây nhưng cũng không để ý nhiều, cầm giáo án vội vã rời đi.
Còn phải về phòng làm việc sửa bài nữa.
Học sinh liên tục đi ra ngoài, bàn nhau tối nay ăn gì, nhìn thấy Quý Nhượng đều là biết rõ nhưng không lên tiếng.
Thật ra lời đồn và chủ đề nói chuyện giữa các bạn học sẽ không để cho giáo viên biết, huống hồ họ đều sợ đại ca cũng không dám nói bừa, chỉ đành lén lút bàn tán.
Chỉ là cảm thấy kịch tình thiếu niên hư hỏng vì học sinh ngoan mà lãng tử quay đầu, cố gắng học tập thật sự là rất giống với phim thần tượng rồi.
Nhất thời đều không biết phải ngưỡng mộ ai.
Thích Ánh rất nhanh liền ra ngoài.
Mấy hôm nay cô bị cảm nhẹ, vành mắt cùng đầu mũi đều đỏ ửng, thì thào hỏi anh: “Chúng ta đi ăn gì nè?”
Quý Nhượng đem bình giữ ấm màu hồng đựng nước ấm cho cô: “Đến phòng ăn riêng, anh nhờ đầu bếp hầm canh gừng cho em.”
Cô ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, cầm bình uống hai ngụm.
Trong bình có thêm kẹo gừng, ngọt ngọt, có thể chống lạnh.
Gần đây cô ngã bệnh, không cho Quý Nhượng gần mình quá, nói sợ lây cho anh, đi đường đều cách anh khoảng cách một người có thể đi qua.
Quý Nhượng vì sớm ngày xóa tan ‘khoảng cách cách ly’, ngoài trừ việc bắt cô uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày đều ở trên Baidu tìm cách.
Kẹo gừng và canh gừng là đáp án ở trên ‘Baidu đều biết’* được nhiều like nhất! Anh tin rất nhanh liền có thể lần nữa ôm lấy bảo bối nhỏ của anh.
(* Nguyên văn 百度知道 là một mục thuộc Baidu)
Hai người một đi trước một đi sau, lúc đi đến cổng trường, nhìn thấy Lạc Băng ôm gì đó vội vàng chạy ra ngoài.
Vẻ mặt hoảng loạn đó, Quý Nhượng liền có thấy có chuyện gì đó, anh nhíu mày gọi cậu: “Đứng lại.”
Lạc Băng xoay đầu nhìn anh một cái, càng hoang mang hơn, muốn đem cặp giấu sau lưng.
Quý Nhượng quét mắt hai cái: “Trong cặp chứa gì?”
Lạc Băng nói: “Sách! Em với đám Đại Tráng hẹn nhau đến thư viện học tập!”
Quý Nhượng: “Mở ra