Gà con lớp 10 ôm bụng quỳ trên đất nức nở nửa ngày cũng không bò dậy được.
Quý Nhượng nhìn vài cái, quay đầu nói với Du Trạc: “Còn không chịu đòn bằng cậu.”
Du Trạc: “???”
Con mẹ anh!
Quý Nhượng lắc đầu, ngồi xổm trước mặt gà con, ngón tay xách cổ áo của cậu ta, kéo cậu đứng dậy, không mặn không nhạt hỏi: “Tên là gì?”
Gà con bây giờ cuối cùng cũng lĩnh giáo được thực lực của đầu gấu trong trường, nghĩ đến mình từng làm xằng làm bậy lúc cấp hai, cho rằng mình đã đứng trên đỉnh cao vương giả, bây giờ cậu mới biết rằng núi này cao còn có núi khác cao hơn, vẫn có người mạnh hơn cậu.
Thế nhưng những cậu bé du côn trước giờ luôn xem trọng nguyên tắc và đạo nghĩa, đấu riêng thua phải nhận, hít một hơi đáp: “Trình Nặc.”
Quý Nhượng cảm thấy tên này cũng khá đặc biệt, cười hỏi: “Cậu muốn làm đầu gấu Nhất Trung?”
Trình Nặc cắn môi không đáp, cho rằng đại ca đang mỉa mai mình.
Quý Nhượng buông cổ áo cậu ra, giúp cậu phủi phủi: “Muốn làm thì làm, nhường cho cậu đấy.”
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng chuyện này đã chuyển thành hướng nào vậy, Du Trạc vội mở miệng: “Không được!” Quý Nhượng quay đầu nhìn cậu một cái, Du Trạc giận dữ nói: “Tôi vẫn còn đang xếp hàng đợi đấy!”
Quý Nhượng cảm thấy thằng ngốc này hết thuốc chữa rồi.
Anh đứng đó phủi phủi tay, lười nói chuyện với đám nhóc con này, cảm thấy thật sự hạ thấp IQ: “Thế hai người bàn bạc đi, coi quyết đấu thắng thua hay là mỗi năm luân phiên.”
Mẹ nó chuyện này còn có thể thay phiên nhau làm ư???
Quý Nhượng không thèm để ý bọn họ, thấp giọng nói với Thích Ánh: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Thích Ánh gật đầu đi theo, cô còn dặn Du Trạc: “Đừng đánh nhau nha, chị sẽ mách cho cậu nghe.”
Du Trạc: “!!!”
Tại sao người bị thương vẫn luôn là cậu?!
Chuyện sau đó giải quyết thế nào Quý Nhượng không quan tâm.
Giống như trước đây anh cũng không muốn là đầu gấu, chẳng qua là tùy tiện đánh nhau, sau đó vô duyên vô cớ trở thành đầu gấu ai cũng sợ của Nhất Trung.
Cái này lại không phải là danh tốt gì, thật không hiểu có gì để tranh giành chứ.
Anh vẫn muốn trước khi tốt nghiệp phải giải quyết xong vụ học bạ đây này.
Vài ngày sau Khuất Đại Tráng mới nghĩ ra chuyện này chạy đến nói cho anh biết, đám nhóc con kia bàn bạc nửa ngày cảm thấy một ngày còn có anh, danh đầu gấu này của bọn họ đều sẽ danh không chính ngôn không thuận nên quyết định đợi anh tốt nghiệp trước rồi hẵng tính.
Chỉ đành uất ức cho đại ca giữ trước vậy.
Cấp hai Trình Nặc khá hỗn, trong nhà lại có tiền, vừa vào lớp 10 liền bắt đầu ngày ngày gây chuyển, tốc độ nổi tiếng còn nhanh hơn Quý Nhượng năm đó.
Kết quả chưa đến một tháng liền câm như hến, mọi người đều nói là bị Quý Nhượng thu phục, lần này đến cả học sinh mới lớp 10 cũng biết được trường mình có một đại ma vương.
Tin đồn trên người Quý Nhượng rất nhiều, dù bây giờ anh một lòng hướng đến học hành không gây sự nhưng mọi người nhắc đến anh đều là dáng vẻ sợ hãi.
Học sinh mới nghe được nhiều lời đồn tự động tưởng tượng ra hình tượng ác bá cao to thô kệch, hung thần ác sát, đến lúc được các chị đàn trên chỉ vào bức ảnh của đại ca trên bảng thông báo, đều lén lút lẳng lặng đi thờ tụng.
Kết quả phát hiện, đại ca thật sự con mẹ nó đẹp trai!
Nhan sắc này cùng dáng người này thật sự vẫn còn tồn tại sao???
Biết đánh nhau lại còn học giỏi, gương mặt đẹp trai, trong nhà có tiền.
Đây đâu phải là đại ma vương gì, rõ ràng là người tình trong mộng đấy!!!
Thế là Quý Nhượng lại không biết từ khi nào có thêm một đống lớn fan cuồng nhỏ tuổi.
Lúc học xong một tiết, Quý Nhượng dựa ghế nghỉ ngồi chơi rubik, bỗng nghe thấy bên ngoài hành lang áp chế tiếng thét, anh nghiêng đầu nhìn hai cái, hỏi Khuất Đại Tráng: “Tại sao gần đây ngoài lớn lại nhiều người vậy?”
Khuất Đại Tráng: “...Anh thật sự là không biết được độ hot của mình nhỉ.”
Quý Nhượng: “?”
Khuất Đại Tráng nghĩ đến gì đó, nhích đến tám với anh: “Anh biết trước đây thằng gà con lớp 10 kia tại sao đến tìm anh khiêu chiến không?”
Quý Nhượng vẫn tập trung chơi rubik, như có như không đáp: “Không phải muốn làm đầu gấu ư?”
“Đúng vậy!” Sự nhiệt tình hóng hớt của Khuất Đại Tráng khiến Quý Nhượng cảm thấy sau này nghề nghiệp của cậu ta sẽ là đội chó săn, “Thế anh có biết tại sao cậu ta muốn làm đầu gấu không?”
“Mày không một hơi nói hết có tin ông đây sẽ đánh mày không?”
Khuất Đại Tráng: “Chính là vì một nữ sinh! Hoa khôi lớp 10, nhân vật cấp bậc nữ thần! Em gặp qua rồi, mẹ nó thật sự đẹp lắm! Đương nhiên không đẹp bằng tiểu tiên nữ rồi.” Thế là Khuất Đại Tráng được sống tiếp, “Nghe nói Trình Nặc từ cấp hai đã bắt đầu theo đuổi cô bé đó, cũng vì cô bé mà vào Nhất Trung, kết quả là cô bé đó nó chỉ muốn yêu đương với đầu gấu, thế là thằng nhóc kia không thèm suy nghĩ liền đến khiêu chiên với anh.”
Đại ca nghe xong một đoạn hóng hớt dài: “Ồ.”
Khuất Đại Tráng: “Anh không muốn nói gì sao?”
Quý Nhượng: “Không.”
Khuất Đại Tráng sốt sắng: “Hoa khôi kia rõ ràng là lợi dụng anh để thoát khỏi gà con!”
Quý Nhượng: “Ồ.” Anh cuối cùng cũng lắp xong khối rubik, đặt trên tay ngắm nhìn một cái, ném cho Khuất Đại Tráng: “Tặng mày đấy.”
Khuất Đại Tráng: “...”
Đại ca coi thường tin bát quái như thế, có lẽ cũng không muốn biết trong khối hiện giờ đều đang đồn anh vì hoa khôi lớp 10 nên thu thập Trình Nặc nhỉ.
Khuất Đại Tráng cảm thấy không cần nói cho anh biết, dù sao anh cũng không để ý.
Kết quả vài ngày sau, Quý Nhượng bắt đầu nhận được bánh kem nhỏ handmade nặc danh.
Không có tên, cũng không ghi chú, còn dùng chiếc hộp nhỏ màu hồng để đựng, mỗi lần đều khác vị khác kiểu dáng, mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện trên bàn anh.
Hai ngày trước Quý Nhượng còn cho rằng có người đặt nhằm nên tiện tay đặt lên kệ để vật không ai nhận ở sau lớp.
Mấy ngày sau vẫn liên tục xuất hiện, anh mới biết đó là tặng cho anh, sau đó anh liền ném vào trong thùng rác.
Khuất Đại Tráng nhìn đến thật sự đau lòng: “Anh Nhượng! Anh không ăn thì để cho em ăn! Em còn chưa ăn sáng.”
Quý Nhượng: “Thế mày đến thùng rác nhặt lên đi.”
Khuất Đại Tráng: “???”
Hừ! Nhặt thì nhặt! Dù sao cũng có hộp đựng!
Khuất Đại Tráng hối hả chạy đến nhặt chiếc hộp giấy lên, may mà sáng sớm trong thùng rác vẫn còn rỗng, ném vào cũng chỉ là giấy nháp, cậu mở chiếc hộp nếm thử, biểu cảm như chưa từng ăn qua thứ gì ngon đến thế: “Ôi đệch ngon quá! So với Sơn Hải còn ngon hơn!”
Tiệm đồ ngọt Sơn Hải là tiệm mà Quý Nhượng và Thích Ánh hay đi.
Quý Nhượng bán tín bán nghi: “Thật sao?”
Khuất Đại Tráng ân cần khoét một thìa: “Anh nếm thử đi!”
Quý Nhượng cả mặt chán ghét: “Ông đây không thích ăn đồ ngọt.”
Khuất Đại Tráng cả mặt hạnh phúc ăn xong chiếc bánh kem nhỏ, vỗ ngực bảo đảm: “Anh Nhượng! Sau này đồ ngọt mỗi sáng, anh em sẽ giúp anh giải quyết!”
Quý Nhượng nhìn cậu một cái, dường như có điều nghĩ ngợi.
Sáng hôm sau đến lớp, bánh ngọt quả nhiên lại ở đó.
Khuất Đại Tráng hưng phấn muốn cầm đi, Quý Nhượng đánh tay cậu, cầm chiếc bánh ngọt đi ra ngoài.
Trong lớp 12/2 Thích Ánh đang vừa uống sữa vừa trả từ vựng, cô cắn ống hút, chiếc đầu lắc lư, đáng yêu chết mất.
Nữ sinh ngồi hàng trước gọi cô: “Ánh Ánh, đại ca tìm.”
Cô ngẩng đầu nhìn Quý Nhượng đằng trước, đôi mắt cười cong lên, cầm hộp sữa chạy ra ngoài, mềm giọng hỏi anh: “Sao thế?”
Quý Nhượng đưa bánh kem nhỏ cho cô: “Khuất Đại Tráng nói rất ngon, em nếm thử xem.”
Cô cực thích ăn đồ ngọt, nhìn bánh kem nhỏ tinh xảo trong hộp, quả nhiên rất vui, cô nhận lấy ăn một miếng, đôi mắt sáng lấp lánh, “Wow, thật sự rất ngon.”
Quý Nhượng cười: “Thế sau này mỗi ngày anh sẽ mang cho em.”
Thế là mỗi ngày bạn nhỏ Thích Ánh có được khoảng thời gian vui vẻ mỗi sáng đều