Tác giả: Bán Tiệt Bạch Thái
Thể loại: Hiện đại, showbiz, dưỡng thành, nam ảnh đế - cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu, #NGỌT_SỦNG_SẠCH, nhẹ nhàng tình cảm, HE
Số chương: 74 chương + 2 phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn edit - CÓ PASS (10 chương đặt pass trong truyện)
Văn án:
Năm 16 tuổi, cô đến bên anh, anh bận nhiều việc… xử lý nội vụ công ty, vội vàng đi đóng phim nhưng vẫn không quên kiểm tra bài tập của cô.
Một người mạnh miệng như cô bày ra vẻ mặt đầy nước mắt, lôi kéo hỏi anh: “Anh làm anh hùng tái thế của em được không?”
Anh lau đi nước mắt của cô, nói: “Được.”
Năm 19 tuổi, cô thi đại học, anh tự mình bay từ nước ngoài về, đêm đó, giới truyền thông tò mò tại sao Lâm ảnh đế không tham dự, ngày hôm sau liền có truyền thông chụp được, anh xách theo một chiếc valy màu hồng, đưa cô gái của anh đến trường đại học, gây ra bùng nổ tin tức.
Năm cô 20 tuổi, trong nhà buộc anh kết hôn, anh nói phải chiếu cố cô cho tốt, vì thế từ chối rất nhiều thiên kim hào môn.
Năm cô 23 tuổi, tốt nghiệp đại học, anh dưỡng cô thành cô dâu của mình, anh là nam thần của vô số người nhưng lại là chồng của một mình cô.
________
Lâm Trứ vừa là một nam diễn viên phái thực lực của showbiz, vừa là Lâm tổng của tập đoàn Lâm thị. Anh trời sinh tính tình lạnh nhạt, trước nay đều không gần nữ sắc. Hơn một nửa phái nữ của giới giải trí đều thích anh nhưng anh lại chưa từng động lòng với một ai. Nhiều người còn nghĩ rằng anh sẽ cô độc tới già cho đến khi nhìn thấy Kỷ Vi người ta mới biết, Lâm ảnh đế thế nhưng thua trên tay cô nhóc kém anh mười mấy tuổi.
Mấy năm trước Lâm Trứ đi Giang Thành đóng phim, ngoài ý muốn cứu được Kỷ Vi từ một vụ tai nạn xe cộ. Sau đó, anh giúp đỡ cô việc học hành, đến khi bà nội cô qua đời lại giúp cô lo việc hậu sự. Rồi anh mang cô đến Kim Thành, rồi về sống ở Lâm gia. Anh chỉ muốn cho cô gái nhỏ cuộc sống an ổn qua ngày. Thế nhưng, anh lại không biết rằng, cô nhóc kia lại đem lòng thích anh mất rồi.
Lúc đấy Lâm Trứ chỉ cảm thấy Kỷ Vi còn nhỏ không hiểu chuyện, mới mười bảy tuổi, căn bản không hiểu thế nào là yêu thích. Anh cho rằng cô không còn người thân bên cạnh, được anh giúp đỡ nên sinh ra một loại cảm giác ỷ lại với anh. Đợi cô lớn lên sẽ hiểu rõ hết thảy mọi việc đang xảy ra, cho nên anh liền cự tuyệt cô.
Khi vừa mới đến Kim Thành, đây là một thành phố phồn hoa rộng lớn, nơi nơi đều có ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc, lại ngay lúc mới mất đi người thân, quả thật tinh thần Kỷ Vi vẫn không được tốt, không có cảm giác an toàn, dễ dàng xúc động.
Nhưng có một điều Kỷ Vi hiểu rất rõ ràng. Ỷ lại một người chưa chắc đã thích người đó, nhưng thích một người chắc chắn sẽ ỷ lại người ấy. Cô là bởi vì thích anh cho nên mới muốn ỷ lại anh.
Kỷ Vi cũng ý thức được một điều, đó là tuổi tác của anh và cô cách nhau quá xa. Cô ý thức được bản thân mình thật sự quá nhỏ, mà anh đã là người đàn ông thành thục, ổn trọng, căn bản anh sẽ không xem cô là một đối tượng để nói chuyện tình cảm, hơn nữa, còn có khả năng là anh không thích cô.
Nhiều năm như vậy anh không tìm đối tượng, không phải bởi vì anh không muốn tìm, nói không chừng là không tìm thấy người phù hợp. Càng không có chuyện anh sẽ chờ cô, anh cũng đã ngoài ba mươi rồi, tuổi này của anh thì sao phải chờ cô chứ, một chút cơ hội cô cũng không có.
Kỷ Vi là một cô gái nhỏ bé tâm tư đơn thuần nhưng sâu bên trong là sự kiên cường chấp nhất. Không còn người thân bên cạnh, được Lâm gia nhận nuôi nhưng Kỷ Vi không vì thế mà tự ti mặc cảm thu mình lại. Cô vẫn luôn lạc quan, kiên cường với tất cả mọi thứ.
Còn Lâm Trứ, có thể bởi vì cô đơn quá lâu nên nhất thời anh không nhận ra tình cảm của mình dành Kỷ Vi có chút đặc biệt. Anh cảm thấy việc mình nhẫn nại, bao dung đối với cô chỉ là trách nhiệm của trưởng bối. Mãi đến lần đó bị ốm, Kỷ Vi đến phim trường thăm ban, lúc cô lén hôn anh, anh thật sự rất muốn đáp lại cô. Khi ấy, Lâm Trứ mới hiểu rõ lòng mình.
Mặc dù biết những rung động của mình, thế nhưng vì sợ ảnh hưởng tới học tập của Kỷ Vi, Lâm Trứ chỉ còn cách kìm nén trong lòng, cho đến khi cô đủ mười tám tuổi anh mới thừa nhận với cô. Cũng giống như Kỷ Vi lo lắng về tuổi tác giữa họ, Lâm Trứ cũng cảm thấy mình già hơn cô rất nhiều, nhất là lúc nhìn thấy mấy cậu nhóc ngập tràn hơi thở thanh xuân lảng vảng quanh cô, khi ấy Lâm Trứ chỉ muốn xù lông giận dỗi.
Lâm Trứ là người trưởng thành từng trải, vì thế ở anh có sự thành thục trầm ổn. Mọi chuyện anh làm đều sẽ suy tính rõ ràng trước sau. Anh hiểu rõ đối với Kỷ Vi vấn đề quan trọng trước mắt là học tập. Không phải anh không nuôi được cô, mà anh sợ sẽ làm gãy đi đôi cánh xinh đẹp có thể bay lượn trên bầu trời rộng lớn của cô.
“Lâm Trứ cúi thấp đầu, hôn lên giữa trán cô: “Em muốn nghe cái gì?”
“Nói anh yêu em.” Lập tức Kỷ Vi túm lấy cổ áo anh càng chặt, mềm mại nói.
Lâm Trứ hôn xuống, chạm vào cái mũi nhỏ xinh của cô một lúc, đáp: “Anh muốn em.”
“Không lừa gạt, không đùa giỡn, cũng không có tâm tư khác, chỉ là đơn thuần muốn em, thích em, vậy đủ không?””
Lâm Trứ thực sự rất yêu Kỷ Vi. Bởi vì cô, anh chấp nhận từ bỏ sự nghiệp diễn xuất để có nhiều thời gian ở bên cô. Lúc công khai chuyện tình cảm anh cũng lo lắng chu toàn không để người khác bôi đen, nói xấu cô.
Quá trình hai người đến với nhau rất nhẹ nhàng, không sóng gió. Lâm Trứ có rất nhiều fan nhưng tất cả đều chúc phúc cho hai người họ. Ngoài cặp đôi chính các nhân vật phụ khác trong truyện cũng rất dễ thương.
Tóm lại đây là một bộ truyện rất ngọt ngào và đáng đọc. Edit mượt mà, mạch truyện chậm rãi, nội dung truyện tuy hơi đơn điệu nhưng bù lại giọng văn nhẹ nhàng, văn phong mạch lạc tạo cho truyện có màu sắc riêng.
Bình luận truyện