Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế

Ngoại truyện Lâm Trứ – Kỷ Vi


trước sau

Hai năm sau.

Lâm Trứ ba mươi chín tuổi bận đến chân không chạm đất. Tập đoàn Lâm thị thu mua trí tuệ nhân tạo, nghiên cứu chip điện tử, dự trù kế hoạch thành lập trường học, hơn một tháng nay anh dường như không hề ngủ, nếu không ở trên máy chính thì chính là trên đường ra sân bay, cả trong và ngoài nước.

Một thân A Mạo cũng mặc tây trang, dáng vẻ cao ráo, tay đẩy hành lý đi cạnh bên Lâm Trứ, vừa đi vừa nhìn ipad, “Lâm tổng, có phải hai ngày này là sinh nhật của hai cô công chúa nhỏ đúng không ạ?”

Lâm Trứ ừ một tiếng.

A Mạo cười tươi: “Khó trách đẩy nhanh nhiều việc như vậy.”

Lâm Trứ nhanh chóng đi về cửa sân bay, bên ngoài có một chiếc xe hơi màu đen đậu sẵn, tài xế đã mở cửa sau, A Mạo nhanh chóng bước lên cất hành lý, Lâm Trứ ngồi vào.

Xe khởi động đi ra đường lớn, bây giờ lại gặp phải kẹt xe.

Lâm Trứ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, người tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy động tác của anh thì khẩn trưởng, đánh tay lái một vòng đi vào con đường khác.

Lâm Trứ nhíu mày, người tài xế thành thật đáp: “Lâm tổng, con đường này nhanh hơn ạ.”

Lâm Trứ thả tay xuống, lái xe thở phào một tiếng, con đường này tuy nhanh nhưng lại không lớn, còn phải đi qua vài tiểu khu, A Mạo thấy thế cười nói: “Được đấy lão Triệu, anh còn biết nhiều con đường nhỏ vậy sao.”

Người tài xế cười ngại ngùng, đưa mắt nhìn gương chiếu hậu.

Một hai năm nay nếu có về nhà Lâm Trứ sẽ luôn trong tình trạng vội vàng, làm lái xe của anh thì anh ta đã sớm tự nghiên cứu vài con đường nhỏ khác.

Rất nhanh xe đã vào đến khu biệt thự, một đường đi đến cửa lớn, xa xa nhìn vào có hai thân hình nhỏ và một thân hình lớn đang đứng trước cửa nhà.

Xe dừng ở phía trước, Lâm Trứ mở cửa bước lên bậc thềm.

Kỷ Vi đứng lên, hai cô nhóc nhỏ nhìn như búp bê đang ôm chân Kỷ Vi đưa mắt về người ba cao lớn của mình.

Giọng nói mềm mại non nớt vang lên cùng lúc: “Ba ơi. . . . .”

Đôi mắt Lâm Trứ mềm mại đi, khom lưng vươn tay: “Nhuyễn Nhuyễn, Nhu Nhu (1), nhớ ba không?”

(1) Nhuyễn 軟 và Nhu 柔 đều có nghĩa là mềm mại. Nếu ghép tên hai chị em vào thành 柔軟 thì cũng có nghĩa là mềm mại.

“Nhớ ạ.” Hai cô bé con buông chân mẹ ra, nghiêng ngả lảo đảo nhào vào lòng ngực Lâm Trứ, anh một tay ôm một bé, hai đứa lớn lên giống nhau đều cùng ôm lấy cổ Lâm Trứ, hai đầu ngón tay đều cùng chỉ vào một người, cả bàn tay nhìn nhỏ nhưng lại rất dễ thương, “Ba ơi. . . . có người theo đuổi mẹ nha. . . . .”

Đôi mắt Lâm Trứ nhíu lại.

Kỷ Vi vẻ mặt oan uổng: “…”

Cái quỷ gì vậy? ?

Nhuyễn Nhuyễn ghé sát vào lỗ tai Lâm Trứ: “Là ông cố nói á.”

Nhu Nhu: “Đúng vậy. . . . .”

“Thật sao?” Lâm Trứ nhìn Kỷ Vi, cô mặc váy màu trắng, đứng trên tấm thảm, gió thổi qua làm tung làn váy cô lên, nhìn qua rất giống tiểu tiên nữ, một chút cũng không nghĩ đây là bà mẹ hai con. Kỷ Vi túm lại mái tóc bị gió làm rối, bất đắc dĩ nói: “Ông xã, anh đừng nghe tụi nó nói lung tung.”

“Không có nói lung tung mà.”

“Không có mà!”

Hai cô nhóc lập tức bĩu môi, nhẹ nhàng lắc đầu, bộ dạng chân thành làm người không thể không tin tưởng.

Kỷ Vi bước lên, nhéo cái mũi của Nhuyễn Nhuyễn rồi đến Nhu Nhu, bĩu môi nói: “Còn nói không có? Còn nhỏ mà lại nói dối hả?”

“Không có mà.”

“Đúng rồi á.”

Hai cô nhóc liền đối đáp giống nhau, chị một câu em một câu, rất là dễ thương, Kỷ Vi muốn giận cũng không giận được, cô cảm giác ánh mắt Lâm Trứ vẫn còn nhìn mình, cô chần chờ, quay đâu nhìn anh: “Thật không có mà.”

“Có đó.”

“Thật đó.”

Kỷ Vi: “…”

Cô muốn đem hai con bé này nhét lại vào bụng quá.

Lâm Trứ nhướng mày: “Đợi lát nữa anh cũng biết thôi.”

Tim Kỷ Vi nhảy dựng, ánh mắt dời đi, xoay người nhặt lấy mấy món đồ chơi hai cô bé làm rơi.

Lâm Trứ ôm hai cô nhóc đi vào, đặt bên trái bên phải của sô pha, Kỷ Vi nửa quỳ trên mặt đất thu dọn đồ đạc, kéo qua thùng kế bên đem đồ chơi nhét vào.

Lâm Trứ vén tay áo lên, đi đến phía sau lưng cô, ôm lấy eo cô hỏi: “Buổi tối dì Trần không có ở nhà, chúng ta ăn gì đây?”

Con gái dì Trần sinh em bé, dì Trần phải qua đó chăm sóc gần một tháng, trong nhà có thuê bảo mẫu nhưng dù vậy thời gian này Kỷ Vi vẫn sẽ tự mình xuống bếp.

Bởi vì là cho hai cô bé ăn nên tự mình làm vẫn đầy đủ dinh dưỡng.

Thân mình Kỷ Vi mềm đi, dựa vào lòng ngực của người đàn ông, nói: “Ăn cháo nhé? Dạo này ông nội ho khan, cổ họng cũng đau.”

Lâm Trứ gật đầu: “Được.”

Sau đó hôn lên đầu Kỷ Vi.

Hai năm nay Kỷ Vi trổ mã lên nhiều, có vẻ như lại càng giấu tuổi, thoạt nhìn giống như cô gái tuổi hai mươi, tầm mắt Lâm Trứ dừng lại ngay gương mặt cô.

Không rời mắt được, nhưng lại cảm thấy cô vẫn còn rất trẻ, Lâm Trứ híp mắt, kéo cằm cô qua, hôn xuống môi cô.

Kỷ Vi đẩy ngực anh, “Hai chị em còn ở đây đó.”

“Là thói quen của tụi nhỏ.”

Đầu lưỡi Lâm Trứ cuốn lấy lưỡi Kỷ Vi. . .mặt Kỷ Vi đỏ rần.

Đến khi từ trong ngực anh ló ra thì đã thấy hai cô bé nắm tay nhau, mở to mắt tò mò nhìn ba và mẹ. . . .

“Xấu hổ quá xấu hổ quá.”

“Ai da.”

Nhu Nhu lấy tay che mắt.

Nhuyễn Nhuyễn cũng học theo chị gái, nhưng con bé chỉ che một mắt, một mắt vẫn mở ra mà nhìn.

Kỷ Vi nở nụ cười, quỳ trên tấm thảm dưới đất, ôm lấy Nhuyễn Nhuyễn, “Nào, ngồi đàng hoàng, ba sẽ chơi cùng tụi con, mẹ đi nấu ăn nhé.”

Nhu Nhu nhìn thấy Kỷ Vi ôm em gái thì quay đầu cọ lên đùi ba mình, “Ba ơi…”

Lâm Trứ khom lưng, cũng ôm lấy Nhu Nhu.

Hai cô bé được ôm đứng lên còn đưa tay ra nắm lấy tay nhau, lắc lư.

Kỷ Vi bế Nhuyễn Nhuyễn đặt lên sô pha, Lâm Trứ ôm bé chị ngồi xuống, lấy đồ xếp hình bằng gỗ đặt lên sô pha, hai cô nhóc liền bị hấp dẫn, bò về phía đồ chơi bắt đầu chơi. Tóc của hai cô bé giống như Kỷ Vi, Nhuyễn Nhuyễn rất ngoan, Kỷ Vi thắt cho hai bé một cái bím tóc, phục tùng, Kỷ Vi cho các nàng trát một cái bím tóc, thẳng tắp.

Trông rất là dễ thương.

Tay Lâm Trứ chống lên sô pha, cúi đầu nghiêm túc nhìn hai cô bé chơi xếp gỗ.

Kỷ Vi đeo tạp dề, đưa mắt nhìn anh.

Góc nghiêng khiến mặt anh rất sắc, râu cũng đã cạo sạch sẽ, đường cong cằm gợi cảm, Kỷ Vi mặt đỏ lên, chui vào phòng bếp, bảo mẫu cũng nhanh chóng đi xuống giúp cô dọn đồ ăn.

Đầu cầu thang có tiếng ho khan, Lâm lão gia đỡ tay vịn đi xuống, bảo mẫu nghe thấy tiếng thì bước lại dìu ông.

Hai cô nhóc cũng nghe được tiếng động, Nhuyễn Nhuyễn đặt miếng gỗ xuống, từ sô pha chạy ra, thân thể nhỏ nhắn linh hoạt, Lâm Trứ sợ bé bị ngã nên nhanh chóng đưa tay đỡ lấy người bé, Nhuyễn Nhuyễn chạy bước ngắn đến cầu thang, hai bàn tay nhỏ nắm lại với nhau, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên “Ông cố ơi, ông ngủ. .dậy rồi sao?”

Lâm lão gia “ừ” một tiếng, nhìn thấy cô bé thì mặt mày hớn hở “Đúng vậy, ông cố xuống dưới để chơi với Nhuyễn Nhuyễn được không?”

“Dạ được, để con đỡ ông cố nha.” Tay thịt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn kéo lấy ống quần Lâm lão gia.

Nhu Nhu cũng ném miếng gỗ trong tay đi, nhanh chóng chạy lại, nhưng vì chạy quá nhanh nên bổ nhào vào đùi Lâm lão gia, Lâm lão gia ôi một tiếng, đau lòng.

Lâm Trứ vội đi tới đưa tay đỡ lấy Nhu Nhu.

Nhu Nhu che đầu nhỏ, cười hi hi: “Ông cố tỉnh dậy rồi. . . .”

“Đúng vậy.”

Hai cô bé rất dễ thương cũng rất thân thiết, Lâm lão gia cảm giác cơn ho khan cũng tốt hơn rất nhiều.

Kỷ Vi rất nhanh làm xong đồ ăn, bảo mẫu dọn lên bàn, Kỷ Vi đi rửa tay, cởi tạp dề, Lâm Trứ bế hai cô bé ngồi xuống ghế nhỏ kế bên cạnh anh và Kỷ Vi, Lâm lão gia cũng được bảo mẫu đỡ ngồi xuống, người một nhà vây quanh bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.

Hai cô nhóc cúi đầu ăn canh trứng gà, tay nhỏ ôm bắt, miệng dính màu vàng của canh, dáng ăn thật sự khí thế.

Ăn cơm xong Lâm lão gia liền đi ngủ, hai năm nay thân thể của ông đang dần xuống dốc, thường xuyên ho khan, một lần
ho là đến nửa tháng, bệnh tiểu đường cũng lặp đi lặp lại, Kỷ Vi cùng bảo mẫu giúp ông lên giường, tắt đèn rồi mới đi ra, hai cô nhóc và Lâm Trứ đứng ở một bên, hai bé nắm tay ba, mắt chớp chớp nhìn vào gian phòng của Lâm lão gia.

Lâm lão gia không cho hai bé vào phòng ông, bởi vì bên trong đều là mùi thuốc, cho nên hai bé vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, hai cái đầu nhỏ lén lút nhìn vào.

Kỷ Vi và Lâm Trứ nhìn nhau, Lâm Trứ thấp giọng nói: “Em đừng lo, bác sĩ nói tháng này trạng thái ông tốt hơn nhiều.”

Kỷ Vi há miệng, cuối cùng hốc mắt hồng lên quay người nắm tay Nhuyễn Nhuyễn.

Thời điểm bà của cô qua đời thì tinh thần cũng rất tốt, như là hồi quang phản chiếu, nhưng chỉ một tháng sau. . . . .cô liền lẻ loi một mình.

Bốn người trở về phòng, bảo mẫu cũng bước vào giúp đỡ, Kỷ Vi cùng với bảo mẫu tắm cho hai bé con, Lâm Trứ đi đến thư phòng, một lúc sau hai bé con mặc bộ đồ ngủ hồng nhạt giống nhau được cẩn thận cài cúc chặt chẽ, bước từng bước nhỏ, cả người dường như mang theo hơi nước được Kỷ Vi và bảo mẫu ôm ra.

Chân nhỏ của hai bé con quơ quơ làm bọt nước bắn trên đất, còn rơi trúng Kỷ Vi.

Kỷ Vi bất đắc dĩ, ngồi trên giường cầm khăn mặt lau cho hai bé.

Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt: “Ba đâu rồi. . . .”

Nhu Nhu: “Ba ở thư phong á. . .”

Nói xong liền muốn giãy dụa xuống giường, Kỷ Vi nhanh chóng chặn lại người Nhu Nhu, nói: “Để mẹ đi gọi ba con, không cho hai đứa xuống giường.”

“Sao ba chưa đến nữa.” Nhuyễn Nhuyễn đứng lên nói.

Nhu Nhu: “Ba ở thư phòng. . . . .”

Giọng nói hai cô nhóc vang lên, Kỷ Vi thật sự bất đắc dĩ, cửa bị đẩy ra, Lâm Trứ mặc áo sơmi, đứng dưới ánh sáng trước cửa: “Tìm ba sao?”

Nhuyễn Nhuyễn: “Đúng ạ.”

Mắt Nhu Nhu cũng sáng lên: “Đúng ạ.”

Sau đó liền giãy dụa, bảo mẫu nhìn Kỷ Vi, cô lắc đầu, bảo mẫu cười thả lỏng tay, Nhu Nhu mặc áo ngủ có chút rộng chạy về phía Lâm Trứ.

Lâm Trứ khom lưng đón được thân hình nhỏ của bé, một tay bế hẳn bé lên.

Đầu ngón tay chạm vào mũi bé.

May mắn ở dưới sàn có trải thảm, sẽ không làm đau người.

Nhu Nhu nhíu mũi, cười khanh khách.

Chờ Lâm Trứ đến gần, Nhuyễn Nhuyễn cũng vươn tay, “Ba ơi, con cũng muốn ôm.”

Ánh mắt sáng lấp lánh, bên trong toàn là sùng bái đối với ba mình, Lâm Trứ lại đưa tay ra đem bé ôm lên, Nhuyễn Nhuyễn nhìn chị gái, cười hì hì.

Trong phòng toàn là tiếng cười của trẻ con.

Non nớt, vang vọng nhưng rất mềm mại.

Bảo mẫu dọn dẹp xong thì đứng dậy rời đi, yên lặng đóng cửa lại, chừa lại căn phòng ấm áp cho người một nhà.

Kỷ Vi ngồi xếp bằng trên giường, đưa tay xoa tóc của hai bé con, đều khô.

Lâm Trứ ôm hai bé ngồi xuống, Kỷ Vi dựa vào vai anh, một nhà bốn người, rất ấm áp.

Lúc này, Nhuyễn Nhuyễn ghé vào tai Lâm Trứ cất giọng nói thầm: “Ba ơi, còn nói cho ba biết một bí mật nè.”

Lâm Trứ hơi nghiêng mặt qua, ừ một tiếng, vẻ mặt ôn nhu.

Nhuyễn Nhuyễn lại cất lời: “Cho con xuống.”

Lâm Trứ nhướng mày, buông tay, Nhuyễn Nhuyễn nhanh như chớp từ chân Lâm Trứ trượt xuống, cười tủm tỉm nhìn Kỷ Vi.

Kỷ Vi đã chăm sóc hai bé cả một ngày, bây giờ có chút mệt, cô nhìn vẻ mặt con gái, mắt chớp chớp, có chút không hiểu. . .

Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng chạy về phía sô pha, bởi vì sợ bé con bị thương nên trong phòng không còn để bàn trà, cho nên bé chạy một mạch đến sô pha, tay chống lên lục lọi, từ nơi đó tìm ra một cái ipad, sau đó cô bé cầm lấy ipad chạy lạch bạch quay về, đến trước mặt Lâm Trứ thì đưa cho anh.

Lâm Trứ cầm lên.

Bàn tay nhỏ của Nhu Nhu chạm vào. . . . màn hình liền sáng lên.

Giao diện là một cuộc trò chuyện trên wechat.

Đúng hơn là cuộc trò chuyện của Kỷ Vi và một người bạn học ở quê cũ.

Mà trên cuộc trò chuyện có một tấm hình. Tấm hình chụp Kỷ Vi mười bốn tuổi đứng bên trái một cậu nam sinh mười sáu tuổi.

Dưới ảnh chụp còn có một câu.

Kỷ Thân: Vi Vi, không nghĩ em đã kết hôn sớm như vậy, sao em không chờ anh. . . .

Kỷ Vi cũng rất ngạc nhiên không biết cái ipad này là như thế nào, đưa mắt nhìn thì nhất thời cứng đờ, cô kiên trì nhìn Lâm Trứ.

Lâm Trứ cũng nhìn cô, ánh mặt im lặng.

Kỷ Vi: “. . . .Cái lúc thanh minh em trở về quê ấy, sau đó. . . . .vô tình gặp lại bạn cũ, em không biết là anh ta nhắn như này.”

Ảnh chụp và nội dung trò chuyện là buổi chiều. Kỷ Vi lập tức nhìn về Nhuyễn Nhuyễn. Vẻ Nhuyễn Nhuyễn bày ra sự vô tội, dựa đầu nhỏ vào đùi mẹ, ánh mắt ngây thơ.

Kỷ Vi cắn răng: “…”

Cho nên cô có thể nhét lại vào bụng không vậy trời?

Lâm Trứ cầm lấy ipad, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Anh còn đưa tay xoa tóc hai cô bé.

Chất tóc của hai bé giống như Kỷ Vi, cho nên cảm giác chạm vào rất tốt, lúc này tóc đều xõa xuống ngay trán, lộ ra vẻ mặt nhỏ nhắn.

Kỷ Vi ôm chặt cánh tay Lâm Trứ: “Ông xã.”

Có chút làm nũng.

Lâm Trứ thong thả nói: “Em nên đi tắm rồi.”

Kỷ Vi đưa mắt nhìn đồng hồ, vì tạo thói quen tốt cho hai bé con nên cô cũng không đi ngủ quá muộn, cô chần chờ một lúc mới đứng dậy.

Cắn môi dưới, lại đưa mắt nhìn Lâm Trứ lần nữa.

Lâm Trứ ôm lấy hai bé con, nói: “Các con cũng nên đi ngủ.”

Nhu Nhu: “Dạ được.”

Nhuyễn Nhuyễn: “Tuân lệnh.”

Nhuyễn Nhuyễn còn thêm một câu: “Mẹ đi tắm nhanh đi.”

Kỷ Vi nhéo mũi của hai cô bé, tức giận xoay người đi vào phòng tắm.

Dáng người cô khôi phục rất nhanh, nhưng hiện tại vẫn có nhiều thịt hơn xưa, ngực cũng to ra một chút, còn rất tròn. Kỷ Vi cầm vòi hoa sen, ngẩng mặt thuận tiện làm ướt tóc một lần.

Nước nóng làm trôi đi mệt mỏi vì chăm sóc con nhỏ, Kỷ Vi thở dài một hơi.

Lúc này cửa phòng tắm bị ra.

Kỷ Vi bị tiếng nước làm ồn nên không nghe được, từ phía sau có một bàn tay kéo cô lại, Kỷ Vi kinh ngạc, Lâm Trứ thấp giọng nói: “Cùng nhau tắm nhé.”

“Nhuyễn Nhuyễn và Nhu Nhu đâu anh?” Kỷ Vi cảm giác được áo sơmi của anh đã ướt hết, tim cũng đập nhanh dần, hỏi.

“Bảo mẫu đã đi theo dỗ con ngủ rồi.” Một tay anh ôm lấy cô, từ phía sau hôn xuống.

Một lúc sau, trong phòng tắm liền tràn đầy sắc xuân, tiếng thở dốc trầm thấp, còn có giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Năm nay anh sẽ dành ra thời gian để đi đến trấn nhỏ với em, đi nhìn xem vị bạn học kia của em.”

Kỷ Vi: “…”

Đúng là đồ đàn ông già nhỏ mọn.

………………….

P/s: Vậy là chúng ta phải tạm biệt Trứ Nhi và Vi Vi rồi. Tôi biết đây là một câu chuyện không thực tế cũng không gay cấn nhưng mong là Tiểu tiên nữ đã đem đến cho các cô tâm trạng thoải mái cũng như những phút giây vui vẻ khi đọc nó. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ

END.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện