Nhẫn kim cương rất đẹp, trong suốt lấp lánh, nhìn thật quý. Kỷ Vi nâng lên tay, nhìn trái nhìn phải.
Trong lòng vừa ngọt ngào lại ấm áp, cô kéo nhẫn kim cương lại gần mình hơn, đặt lên môi hôn một cái, đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông, Kỷ Vi hoảng hồn, nhanh chóng nhìn Lâm Trứ.
Một bàn tay của người đàn ông đặt dưới gáy, một tay khác lại đang ôm lấy vai cô, vùng cổ và xương quai xanh trước ngực đều có một ít dấu răng nho nhỏ, Kỷ Vi nhận ra là do mình làm thì đỏ mặt, nhanh chóng quay người lấy điện thoại trên đầu giường.
Đúng là trong điện thoại từ nhà.
Hô hấp Kỷ Vi ngừng lại, sợ nhạc chuông điện thoại vang lên làm ảnh hưởng đến Lâm Trứ.
Cô nhanh chóng bắt mắt.
Giọng nói của Lâm lão gia từ bên kia truyền đến, có vài phần ôn hòa: “Tối hôm qua Vi Vi đi ăn sinh nhật cùng bạn sao?”
Kỷ Vi cong người, đè giọng nói, khụ một tiếng, đáp: “Dạ không ạ, tối hôm qua. . . .”
Phần eo bị lộ ra có bàn tay ôm lấy, một thân mình ấm áp dán lại phía cô, tim Kỷ Vi run lên, giọng nói Lâm Trứ khàn khàn, dường như chưa tỉnh ngủ nên có phần ám muội.
“Điện thoại của ai vậy?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Kỷ Vi cảm giác được tay anh bên trong chăn đã thuận một đường từ bụng lên sờ soạng. . .
Kỷ Vi nhanh chóng vươn tay chặn lại, đè chặt lấy tay anh.
Sau đó cô không trả lời anh mà cùng nói chuyện với Lâm lão gia: “Ông ơi, một chút nữa con sẽ về nhà, ông nhớ nói dì Trần làm cho con bánh ngọt nhé.”
Bên kia Lâm lão gia híp mắt, một lúc lâu không nói gì.
Mặt Kỷ Vi đột nhiên đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn, bởi vì đôi môi mỏng của người đàn ông đang đặt lên cổ cô, nhẹ nhàng hôn xuống, có chút thở dốc.
Mà tay cô cũng không giữ được tay anh nữa, trực tiếp lấy chăn lên cắn vào miệng, đem tiếng hô sắp thoát ra chặn lại.
Chuẩn bị làm chuyện đại nghịch bất đạo là trực tiếp cúp điện thoại của Lâm lão gia.
Đúng lúc này, Lâm lão gia đột nhiên rống lên từ phía bên kia: “Lâm Trứ! Có phải anh đang trên giường Kỷ Vi không hả? Hai đứa bây ở chung cư hay là đi mướn phòng rồi?”
Đúng là không thể không nói trực giác của Lâm lão gia chuẩn muốn chết, hoặc có thể do ông quá hiểu anh, một biến hóa nhỏ của Lâm Trứ ông cũng nhận ra.
Một tiếng la này của ông làm Kỷ Vi bị dọa sợ, điện thoại rơi xuống sàn, không còn âm thanh gì.
Người đàn ông phía sau thuận theo tư thế này xoay người chặn Kỷ Vi, chăn bị xốc lên làm lộ ra thân thể cô bị dày vò cả một tối, một tay anh chống gối cúi đầu hôn lên mặt, lên môi cô.
Kỷ Vi không còn cách nào khống chế được đành phải bật ra tiếng.
Sau đó cô vội vàng che lại miệng mình, một tay ôm lấy cổ anh, ghé vào tai anh thì thầm: “Điện. . . Điện thoại còn chưa cúp đâu, là ông đấy, anh đừng…đừng cho ông nghe thấy…”
Cô thật sự rất ngại mà. Nếu điện thoại không cúp, để người bên kia nghe được thì cô còn mặt mũi đâu mà về nhà.
Lâm Trứ khẽ dừng động tác, nghiêng thân mình qua, tay vươn ra chỗ điện thoại, cúi đầu nhìn.
Vẫn còn giao diện trò chuyện. . . .
Lâm Trứ bấm nút đỏ.
Động tác cũng tiến vào trong, dường như hai hành động này là cùng một lúc.
Kỷ Vi cứng người, cắn tay, “ưm ưm” khóc lên.
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô.
Lần thứ hai tỉnh lại, Kỷ Vi chỉ có đầu là hoạt động bình thường, cả người còn lại như bị xe nghiền áp qua, không có cách nào nhúc nhích. Tính luôn tối qua tự mình tắm rửa, cô cũng không biết mình đã được tắm lại bao nhiêu lần, cô nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, không có ai.
Cơ thể bên trong chăn ngược lại rất sạch sẽ, không còn dính nhớp như trước, cô vô lực cố gắng chống đỡ thân thể.
Cửa bị đẩy ra, Lâm Trứ mặc một cái áo sơmi trắng, tay áo được xắn lên tới cánh tay, đẩy xe đựng đồ ăn tiến vào.
Kỷ Vi đau thắt lưng muốn chết, tựa vào đầu giường nói: “Em đói quá. . .”
Lâm Trứ cong môi, đi đến bên giường ngồi xuống, mở nắp cháo thịt nạc, gắp thêm một ít đồ ăn, nói: “Ăn chút nhé?”
“Dạ được”.
Kỷ Vi há miệng, Lâm Trứ múc cháo đút cho cô.
Kỷ Vi vừa ăn vừa nhìn anh, hôm nay anh thật có tinh thần, sau đó lại nghĩ bản thân mình mệt đến như thế lại không kiềm được trừng anh liếc anh.
Lâm Trứ để mặc cô trừng mình, lấy khăn giấy lau khóe môi cô, lại hỏi: “Em muốn ăn chút đồ ngọt không?”
Kỷ Vi: “Cũng được.”
Thật đúng là bộ dáng nữ vương.
Anh lột vỏ bánh trứng tart, đút đến tận môi cô, Kỷ Vi nắm lấy tay anh kéo sát vào miệng, chiếc nhẫn kim cương trên tay lóe sáng.
Kỷ Vi lắc lắc tay: “Anh đây là đang cầu hôn sao?”
Lâm Trứ thong dong nhìn cô: “Là đính hôn.”
Kỷ Vi bĩu môi: “Nào có ai ở trên giường đính hôn chứ. . .Em không hề biết”. Nói xong mặt liền đỏ
Cô túm lấy chăn kéo đến trước ngực, chỉ làm lộ ra bả vai và xương quai xanh.
Lâm Trứ đút miếng bánh trứng tart cuối cùng vào miệng cô, lấy khăn giấy lau khóe môi cho cô rồi mới nói tiếp: “Vậy thì trước hết em đeo chơi cũng được, lần tới anh sẽ mua thêm một cái để đính hôn.”
Kỷ Vi không vui đánh vào bả vai anh: “Anh thật là tùy tiện mà.”
Lâm Trứ nhìn cô cười, anh đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau Lâm Trứ quay lại cũng một bộ váy mới, cùng với đó còn có nội y và quần lót đầy đủ đặt lên giường.
Kỷ Vi vươn tay muốn lấy, kết quả eo lại nhói lên một cái.
Chân mày cô nhíu lại, Lâm Trứ đang đứng chỉnh cổ áo thấy thế liền hỏi: “Em sao thế?”
Kỷ Vi không dám nói mình không có sức, nhưng lúc này cũng hận không thể đánh anh một trận, một chút kiềm chế tối qua anh cũng không có. . . .
Cô cắn chặt răng, lấy quần lót và nội y qua, khoát tay nói: “Anh đi ra ngoài đi, em phải thay đồ nữa.”
Lâm Trứ dùng thần sắc thản nhiên nhìn cô, khẽ nâng cằm đóng nút cổ áo lại, nói: “Có gì mà anh chưa thấy đâu?”
“A a a a không được, anh đi ra ngoài đi.” Kỷ Vi bị anh đáp một câu như vậy càng ngại hơn, lấy quần áo ném về phía anh.
Lâm Trứ nhíu mày, xoay người, đưa lưng về phía cô: “Vậy được rồi chứ?”
Vẫn nhất quyết không chịu đi ra ngoài.
Kỷ Vi: “… “
Cô nhìn tấm lưng dài rộng của anh, áo sơmi được sơ vin vào quần, áo dính sát người, mơ hồ có thể thấy được đường cong của lưng, còn có vòng eo có lực kia nữa.
Kỷ Vi thậm chí còn nhớ rõ tối hôm qua chính móng tay mình đã lưu lại xuống lưng anh vài dấu vết.
Cô đã khóc lóc nói anh ra ngoài đi, anh ngược lại còn ghé sát vào tai cô thở dốc: “Đã tiến vào rồi sao lại ra được nữa?”
Kỷ Vi cắn răng đưa tay cào phía sau lưng anh.
Lúc này nghĩ tới đến Kỷ Vi chỉ cảm thấy nóng đến ngất đi thôi. . .
Cô lấy quần lót,
cong chân mặc vào, nhưng đau đớn ở eo cộng thêm cánh tay không có lực đều khiến cô cắn chặt răng.
Ngay tại lúc cô chuẩn bị kháng chiến cùng nội y thì một bàn tay to đã lấy đi nội y của cô, Kỷ Vi luống cuống, vội vàng túm lấy chăn che lại ngực mình, ngẩng đầu hoảng hốt nhìn anh.
Lâm Trứ khom lưng, hỏi: “Có phải em mệt lắm đúng không?”
Kỷ Vi từ trong kẽ răng phát ra tiếng: “Nói thừa quá đi.”
“Anh giúp em.” Từ lúc quay lưng lại anh vẫn luôn nghe được tiếng hít sâu của Kỷ Vi.
“Không cần. . . A a a a a. . . Anh tránh ra, đồ lưu manh già, a a a.” Kỷ Vi kêu lên nhưng không có cách nào nhúc nhích được, cô bị đè xuống để mặc nội y, Kỷ Vi một tay chống lên gối đầu, cảm giác sau lưng đầu ngón tay Lâm Trứ đang cài lại nút thắt phía sau. . . Mà tư thế này càng làm cho cô thêm ngượng ngùng. Nhưng trong gian phòng chỉ có một mình cô lên tiếng mà thôi.
Người đàn ông rất yên lặng, giúp cô cài nội y phía sau xong còn vươn tay ra đằng trước chỉnh hình. . .
Gương mặt Kỷ Vi dường như bị thiêu cháy, chỉ muốn có một cái hầm để lập tức chui vào.
Mười mấy phút sau, Kỷ Vi mặc một chiếc váy bó eo sẫm màu, có nén một thân khó chịu bước xuống.
Lâm Trứ đi ra lấy túi xách cho cô, khi tiến vào ngược lại có chút sửng sốt.
Tóc của cô gái rối tung, rủ xuống ngực, ửng đỏ trên mặt chưa tan đi, duyên dáng yêu kiều không thể nói, có loại nhu nhược xinh đẹp.
Lâm Trứ híp mắt.
Nhìn một lúc anh mới bước lên nắm lấy tay cô, đem cô bế ngang lên, nhét túi xách nhỏ vào ngực cô, nói: “Cầm lấy.”
Kỷ Vi: “Em có thể tự đi mà.”
Lâm Trứ không mở miệng. Có thể cái đầu em đấy. Đứng trên sàn nhà còn phải lấy tay đỡ tủ quần áo nữa kìa.
Anh có chút cảm thấy đau lòng cho cô, nhưng tuyệt đối không hối hận. Nhịn lâu như vậy, động tác của anh xem như nhẹ lắm rồi.
Nếu lời này để Kỷ Vi biết được nhất định cô sẽ khóc ròng. Nhẹ cái đầu anh đấy. Kém chút nữa là muốn cầm roi trói cô lại rồi. . . .
Kỷ Vi nằm trong ngực anh, thiu thiu ngủ, sau đó ngủ thẳng một giấc trên đường về nhà.
Nghe thấy âm thanh mở cửa, Kỷ Vi mới mơ mơ mơ màng màng ngẩng đầu từ trong ngực Lâm Trứ lên, nhìn thấy quang cảnh quen thuộc bên ngoài, cô che miệng ngáp: “Về đến nhà rồi sao? Mấy giờ rồi anh.”
LâmTrứ đưa mắt nhìn: “Mười giờ rưỡi rồi.”
“Ừm.”
Ngồi ở phía trước A Mạo chuyên tâm lái xe, một câu cũng không dám bật ra khỏi cổ họng, cậu ta cũng không dám nhắc nhở Kỷ Vi rằng, tiểu tiên nữ ơi, trên cổ em tất cả đều có dấu kìa a a a a a a a.
Từ lúc thấy Lâm tổng ôm Kỷ Vi bước ra khỏi thang máy, A Mạo thiếu chút nữa đã cho rằng Lâm Trứ làm hỏng Kỷ Vi rồi, còn có tâm hỏi một câu: “Anh muốn… muốn đi bệnh viện không?”
Ánh mắt Lâm Trứ đảo qua người cậu ta làm cậu ta ngượng ngùng sờ mũi. . .
Lúc này, cậu ta lại lén lún đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt Kỷ Vi mơ màng, trong lòng hít một hơi thật sâu.
Tiểu tiên nữ đáng thương quá.
Đến cửa nhà, Lâm lão gia nghe thấy tiếng xe nhanh chóng chống gậy bước ra.
Kỷ Vi nhìn thấy Lâm lão gia đang mỉm cười, tự mình ra cửa đón, không chờ Lâm Trứ nói gì thì cô trực tiếp xuống xe, đi đến bên Lâm lão gia.
“Ông ơi. . . . .”
“Dì Trần. . . . .”
Lúc bước lên bậc thềm, Kỷ Vi cảm giác xương xốt nhức mỏi, eo đau xót, thiếu chút nữa đã hụt hơi.
Lâm Trứ cũng không ngăn cản Kỷ Vi, để cho cô xuống xe, sau đó anh mới tự mở cửa bước xuống.
A Mạo cũng nhanh chóng đi xuống, cúi đầu chào Lâm lão gia, sau quay qua nói với Lâm Trứ: “Lâm tổng, vậy em đi trước nhé.”
Hôm nay là sinh nhật của tiểu tiên nữ, người một nhà nên quây quần bên nhau, nếu cậu ta ở đây sẽ làm chướng mắt.
Lâm Trứ gật đầu: “Ừm.”
A Mạo mở cửa xe đang định bước lên thì chân ngừng lại, cậu ta quay sang gọi Lâm Trứ. Lâm Trứ đang chuẩn bị bước lên đỡ Kỷ Vi nghe vậy thì dừng động tác, nghiêng đầu nhìn A Mạo.
Bộ dạng vẫn lạnh nhạt như trước đây, nhìn qua có vẻ lạnh lùng, cấm dục.
Nhưng mà. . . .
A Mạo chần chờ, lát sau mới can đảm nói: “Lâm tổng à, anh phải. . .phải tiết chế một chút nhé.”
Lâm Trứ híp mắt: “…”
“Hẹn gặp lại!” A Mạo bị ánh mắt anh nhìn thì hít sâu một hơi, nhanh chóng chạy vào trong ghế lái, khởi động xe, không đến hai giây sau chiếc xe rời đi, giống như bị ai đó truy đuổi.
Kỷ Vi đỡ lấy cánh tay Lâm lão gia, cảm thấy kỳ quái cất lời: “Anh A Mạo làm sao vậy nhỉ? Giống như bị dọa ấy?”
Lâm Trứ không nói gì, cầm lấy túi xách của cô đi lên, dì Trần cười cầm lấy, nói: “Hôm nay phải tổ chức sinh nhật cho Vi Vi thôi.”
“Cám ơn dì Trần.” Kỷ Vi quay đầu cười tủm tỉm đáp lời.
Lâm lão gia nhìn chằm chằm vào Lâm Trứ. Lâm Trứ kéo cổ áo đi vào phòng khách, rót một ly nước, đồng thời cũng lấy thêm một ly cho Kỷ Vi.
Lâm lão gia sai Kỷ Vi đỡ ông đến phòng khách, đi ngang qua người Lâm Trứ, Lâm lão gia cất giọng oán trách: “Lâm Trứ, sao anh lại bắt nạt Vi Vi?”
Lâm Trứ: “Dạ?”
Lâm lão gia che mặt, ngón tay run run chỉ lên cổ Kỷ Vi. . . .
“Anh là cái đồ cầm thú.”
Kỷ Vi cúi đầu nhìn theo hướng tay của Lâm lão gia, sau đó hét lên một tiếng “a”…..
Chưa đến một giây sau, làn váy như một cơn gió xẹt qua, biến mất trước mặt mọi người.