Từ khi Trấn Quốc tướng quân Quý Nhượng nam chinh khải hoàn hồi kinh đến nay đã là hơn nửa tháng.
Quý Nhượng rất ít ở lâu trong kinh, hằng năm đánh thắng trận trở về, bẩm báo tình hình, lĩnh xong ban thưởng sẽ suất thân vệ rời kinh, hằng năm đóng giữ biên cương. Cho nên phủ tướng quân chỉ có dăm ba lão bộc quản lý, đơn sơ lại quạnh quẽ.
Lần này vừa ở liền nửa tháng, nghe nói là vì bệ hạ có ý ban hôn tam công chúa cho Quý Nhượng, thánh chỉ ban hôn đã soạn thảo xong, chỉ đợi ngày lành ban chỉ.
Các đời Quý gia đều trung lương, Quý Nhượng từ nhỏ đã theo phụ thân ở ngoài biên cương, mười lăm tuổi đã lên trận giết giặc. Từ chín năm trước trong trận chiến Sơn Hải quan, Quý phụ tử chiến, Quý Nhượng mười tám tuổi một mình chỉ huy đại quân, thân suất ba nghìn kỵ binh đêm khuya mai phục doanh địch, chém đi thủ cấp của quân địch, báo thù cho phụ thân.
Quý Nhượng chín năm nay nam chinh bắc chiến, trước giờ chưa từng bại trận, các liệt quốc xung quanh ‘văn Qúy táng đảm*’, chàng trở thành vị chiến thần bất bại trong lòng bá tánh, cũng trở thành Trấn Quốc tướng quân bảo vệ Đại Tấn.
(*Nguyên văn: 闻季丧胆: nghe danh Quý Nhượng liền khiếp sợ.)
Nay Quý Nhượng đã hai mươi bảy tuổi, chưa lập gia đình, mấy năm trước có người đến đề thân, trong đó còn có thiên kim thừa tướng, nhưng Quý Nhượng đều dùng lý do ‘hằng năm đóng quân biên trấn, gió tuyết khắc nghiệt, hoàn cảnh giá lạnh, không muốn đường đột giai nhân’ để từ chối.
Quý gia trước giờ vẫn một thân một mình, không tham dự vào sóng gió của triều đình, hơn nữa cũng hiếm khi hồi kinh, rất nhiều người đến cả mặt của vị đại tướng quân này như thế nào cũng hiếm gặp một lần, càng đừng nói đến chuyện kết giao, thủ đoạn muốn kết thân lôi kéo trấn quốc tướng quân của các quan viên thất bại, đành thôi.
Tin tức ban hôn của thánh thượng vừa truyền ra, trong kinh không biết bao nhiêu thiếu nữ ngưỡng mộ Quý đại tướng quân đều tan nát cõi lòng, mà lúc này Quý Nhượng lại vào cung trước mặt thánh thượng xin thánh thượng từ giã tấu chương.
“Hôm qua nhận được cấp báo trong quân, những ngày gần đây Tây Hạ liên tục quấy rối tiểu trấn biên cương, sợ có dị động, vẫn mong bệ hạ cho phép thần rời kinh.”
Quân vương nửa ngồi nửa nằm trên giường khoát tay cười: “Chỉ mỗi Tây Hạ, không đáng nhắc đến.” Ông được nội thị đỡ ngồi dậy, nhìn nam tử cả thân huyền y, khí độ bất phàm bên dưới, cười khanh khách nói: “Ái khanh, trước đây cô** đề nghị, ngươi đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?”
(*Nguyên văn 孤, cách xưng hô của thái tử và hoàng đế ngày đó, gần giống ‘trẫm’ (hoàng đế))
Quý Nhượng cụp mắt: “Nay chiến loạn chưa ổn định, thiên hạ chưa thể thống nhất, thần không có lòng nghĩ đến lập gia, vẫn xin bệ hạ vì tam công chúa tìm lương phối khác.”
Quân vương thu lại ý cười, giọng trầm hậu: “Là tam công chúa của cô không xứng với ngươi ư?”
Hương long tiên lẳng lặng ùa vào, không khí trong điện thoáng ngưng trọng.
Vẻ mặt Quý Nhượng vẫn không thay đổi, quỳ thẳng người xuống, không kiêu không nịnh nói, “Thần không dám, là thần không xứng với tam công chúa. Chiến trận vô tình, đao kiếm không mắt, thần không dám làm chậm trễ công chúa, vẫn mong bệ hạ suy nghĩ lại.”
Quân vương đánh giá chàng một lúc, cuối cùng cũng thở dài: “Bỏ đi, nếu ngươi không muốn, cô cũng không ép buộc. Chẳng qua giờ đã gần cuối năm rồi, ngươi rất lâu không ở trong kinh qua tết, lần này nếu đã về thì ở lại thêm vài ngày đi.”
Quý Nhượng cúi đầu hành lễ: “Thần tuân chỉ.”
Giải quyết xong họa lớn trong lòng, lúc đi ra ngoài cửa điện Quý Nhượng nhìn bức tường cung lạnh lẽo cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Bạch mai bên tường nở rộ, từ khóm hoa trên đầu cành, không khí tỏa ra hương lạnh, tâm tình của chàng không tệ, còn hái hai nhánh mang ra ngoài cung.
Vừa về đến phủ tướng quân, lão quản gia Trương bá làm từ thời lão tướng quân lập tức chạy đến đón tiếp, thấy dáng vẻ mỉm cười cầm mai của Quý Nhượng, gương mặt lập tức kích động: “Đã thành rồi?”
Quý Nhượng chậm rãi nhìn ông một cái: “Thành chuyện gì?”
Trương bá vội nói: “Bệ hạ ban hôn a! Ngài có phải đã lĩnh chỉ rồi? Khi nào thành thân?”
Quý Nhượng đưa nhánh hoa mai cho ông: “Tìm lọ cắm vào, đặt trong phòng ta. Đúng rồi, tết đến cũng trồng loại bạch mai này trong viện ta. Loại hoa này khá thơm.”
Trương bá giậm chân, biết chuyện này lại toi rồi.
Cái này không thích, cái kia không muốn, bây giờ đến cả công chúa mà bệ hạ ban hôn cũng từ chối, ông bất giác bắt đầu lo lắng tướng quân nhà mình có phải là thích nam tử hay không?
Mà điều lo lắng này không duy trì được bao lâu, cuối tháng Quý Nhượng chẳng qua suất thân vệ đi diệt sơn tặc, lúc về kinh lại mang theo một tiểu cô nương về.
Trương bá đứng ngoài cổng phủ đón tiếp chỉ nhìn thấy tướng quân nhà mình ôm lấy một vị nữ tử tiến vào khiến cho cái lưng già ngỡ ngàng đến suýt trật.
Tiểu cô nương trong lòng chàng được áo khoác đen tuyền phủ kín, Trương bá đến cả gương mặt người đó trông như thế nào cũng không nhìn rõ, chỉ nghe Quý Nhượng dặn dò: “Thu dọn lại tiểu viện.”
Trương bá không ngừng vâng dạ, sau khi sắp xếp xong rốt cuộc cũng tìm lúc rảnh rỗi hỏi phó tướng của Quý Nhượng: “Cô nương tướng quân ôm về là cô nương của nhà nào thế?”
Phó tướng nói: “Là nữ tử tướng quân cứu trong tay sơn tặc về, những chuyện khác thuộc hạ cũng không rõ.”
Cứu trong tay sơn tặc về?
Còn mang về phủ?
Trương bá nhớ lại vẻ mặt nâng niu của tướng quân khi nãy, bản thân nhìn chàng khôn lớn, nào có thể không nhìn ra Quý Nhượng nhiều năm nay không gần nữ sắc đối với thiếu nữ trong vòng tay kia có điểm bất đồng chứ.
Nhưng nếu là tiểu thư trong sạch nhà nào cũng thôi, nhưng đây không biết đã trải qua chuyện gì...
Bỏ đi bỏ đi, ít nhất là một cô nương.
Dù sao vẫn tốt hơn là nam tử.
Trương bá lập tức vui vẻ sắp xếp hạ nhân: “Tìm hai nha hoàn biết hầu hạ nghe lời đến tây viện đi, sau đó lại mua thêm váy áo trang sức cho cô nương ấy. Đúng rồi, hoa văn tâm lan vài ngày trước vừa nở rộ, cũng mang một ít đến tây viện. Ta nhớ trong sương phòng hình như đặt đao kiếm của tướng quân dùng qua? Mau dời đi, đừng dọa phu nhân.”
Hạ nhân: “Phu nhân?”
Trương bá cười ha hả vuốt râu: “Đúng vậy, chúng ta có tướng quân phu nhân rồi.”
……
Tây viện tạm thời chưa dọn dẹp xong, Quý Nhượng liền bế người vào trong phòng mình.
Trấn Quốc tướng quân liêm khiết thanh bạch, ban thưởng đa phần đều cho tướng sĩ dưới tay, trước giờ không giữ của riêng, phòng ốc cũng đơn sơ mộc mạc, chỉ là trước cửa sổ có đặt một bình sứ cao cỡ nửa người cắm vài nhánh hoa mai.
Hoa dần khô héo nhưng vẫn còn đọng hương thơm, nửa phần mông lung nửa phần thanh lạnh, tiểu cô nương vẫn luôn rụt trong lòng chàng chậm rãi ngẩng đầu, rụt rè nhìn anh.
Quý Nhượng đặt nàng lên giường mềm gian ngoài.
Cô nhìn vừa nhỏ vừa gầy, cả mặt dính đầy máu tươi, co rụt trong áo choàng của chàng, cũng không dám nâng mắt nhìn chàng.
Quý Nhượng đóng cửa sổ lại, chắn đi gió lạnh tuyết rơi, lại nhóm lửa trong lò sưởng bằng đồng xanh bên giường, trong phòng xem như ấm áp. Chàng ngồi bên giường lại sợ dọa nàng, cố gắng nói thật nhẹ: “Còn lạnh không?”
Tiểu cô nương cúi đầu, mái tóc đen nhánh xõa ra hai bên, không nhìn rõ mắt, chỉ thấy cô khẽ lắc đầu.
Quý Nhượng nghĩ ngợi, lại hỏi: “Đói không?”
Nàng vẫn lắc đầu.
Đại tướng quân sát phạt quyết đoán, lần đầu cảm thấy bó tay không có cách nào.
Chàng từ nhỏ trưởng thành trong quân đội, bên cạnh đều là đám đàn ông thô, những năm gần đây lại nam chinh bắc chiến, tính tình rèn luyện cứng rắn. Chàng biết phải quản lý hai mươi vạn đại quân thế nào nhưng lại không biết phải nói chuyện thế nào với một tiểu cô nương chỉ cần mình dùng hai ngón tay liền có tể bẻ gãy cổ tay cô.
May mà thân vệ rất nhanh liền đến gõ cửa, phá vỡ sự lúng túng của chàng: “Tướng quân, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi.”
Quý Nhượng trầm giọng: “Biết rồi, lui xuống đi.” Đợi bóng người ngoài phòng đã rời đi, chàng mới đứng dậy, cụp mắt nhìn tiểu cô nương đang rũ mắt: “Ta dẫn nàng đi tắm được không?”
Nàng rốt cuộc cũng không lắc đầu nữa, lúc ngẩng đầu nhìn chàng, đôi mắt vừa trong trẻo vừa dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Tướng quân muốn giữ ta trong phủ sao?”
Quý Nhượng cười cười: “Nàng muốn ở lại không?”
Cô mím môi, một lúc sau mới khẽ gật đầu.
Chàng cúi người, đưa tay ôm lấy cô, xoay người đi ra ngoài: “Thế thì ở lại đi.”
Lúc tiểu cô nương trong phòng tắm, Quý Nhượng đứng canh cửa bên ngoài. Không lâu sau Trương bá liền cầm áo váy sạch sẽ đến, “Trong phủ ít có áo váy của nữ tử, lão đã sai người đi mua, đây là phu nhân năm đó để lại, tướng quân xem...”
Quý Nhượng nhận lấy: “Không sao.”
Trương bá hưng phấn, xoắn xoắn ngón tay, lại hỏi: “Tướng quân mang vị cô nương này về, họ tên là gì, bao nhiêu tuổi, đã có hôn phối chưa, vẫn còn phụ mẫu chứ?”
Quý Nhượng nghĩ ngợi: “Nàng tên Thích Ánh.”
Trương bá: “Hết rồi?”
Quý Nhượng: “Hết rồi.”
Trương bá: “...”
Quý Nhượng cười khanh khách vỗ vai ông: “Đợi nàng nghỉ ngơi xong, ta đi hỏi nàng là được. Mau dọn dẹp tây viện đi. Đúng rồi, trong phòng đặt nhiều lò sưởi chút nàng sợ lại.”
Lại còn biết đau lòng người ta rồi.
Trương bá lập tức cả mặt vui mừng, nhận lệnh đi xuống.
Một lúc sau, trong
phòng vang lên tiếng nước nhỏ dần, Quý Nhượng là võ tướng nên thính lực hơn người, chàng gõ cửa, tiếng nước lập tức biến mất, dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tiểu cô nương cứng đờ trong nước.
Chàng vô thanh bật cười, hắng giọng: “Ta tìm được y phục sạch sẽ, ta mang vào được không? Ta không sang đó, chỉ đặt trên bình phong, nàng tự đi lấy.”
Giọng tiểu cô nương mềm mềm hòa cùng hơi nước truyền ra: “Được.”
Chàng đẩy cửa, trong phòng khí nóng quanh quẩn, trước cửa đặt một bình phong sáu phiến, bên dưới vẽ cảnh núi sông xanh biếc, bên trên vẽ cảnh trăng hồ cành trúc. Chàng nói được làm được, đặt áo váy lên trên bình phong liền xoay người ra ngoài đóng cửa.
Sau cửa vang lên tiếng sột soạt, rất nhanh, tiểu cô nương đã mặc xong áo váy bước ra.
Sau khi thay đi cả người dính máu, thiếu nữ mặc áo trắng váy xanh, gương mặt nổi bật giữa đêm tuyết trăng lạnh, so với đóa bạch mai nở rộ bên tường cung còn thanh lệ hơn.
Sắc trời đã tối.
Quý Nhượng đưa nàng đi trên hành lang. Lúc về phòng trù nương đã mang cơm nước bưng lên. Quý Nhượng đối với hạ nhân trước giờ đều rất ôn hòa, không hề phân biệt chủ bộc, trù nương nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp sau lưng chàng, đôi mắt liền cười đến cong lên: “Trong phủ hiếm khi có nữ quyến, cô nương ăn trước, có chỗ nào không hợp khẩu vị hoặc muốn ăn món nào cứ việc nói với ta.”
Thích Ánh xấu hổ gật đầu, đợi nhìn thấy thức ăn trên bàn, nàng thầm nuốt nước bọt.
Nàng trước giờ chưa từng ăn qua món ngon như thế.
Những năm gần đây nàng theo dân tị nạn chạy đông trốn tây, lúc mất mùa đến vỏ cây cũng phải ăn, phủ tướng quân dù đơn sơ hơn nữa vẫn tốt hơn cuộc sống trước đây của nàng nhiều.
Người này không chỉ cứu nàng, cho nàng y phục, còn cho nàng thức ăn. Thích Ánh cảm kích nhìn nam tử trước mặt, nàng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh chàng.
Nàng có chút dè dặt, tướng quân không động đũa, nàng cũng khong động. Món ăn tướng quân không gắp đến, nàng cũng không dám gắp.
Ăn được một nửa, Quý Nhượng bỗng gọi nàng: “Ánh Ánh.”
Đũa trên tay Thích Ánh suýt nữa cầm không vững, màu ửng đỏ lan từ cổ nàng đến sau tai, tựa như hoa đào tháng ba nở rộ.
Chàng hơi nhướng mày: “Nàng không để ý ta gọi như thế chứ?”
Nàng rũ mắt, lông mi dày khẽ run run, giọng lí nhí: “Không để ý.”
Quý Nhượng gắp đĩa bánh vân đậu mà mình chưa chạm đến, bỏ vào trong bát nàng, ôn hòa nói: “Ta không thích ăn đồ ngọt, là trù nương đặc biệt làm cho nàng, nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Nàng có chút ngạc nhiên từ ‘đặc biệt’ này, giống như lần đầu tiên được người ta đối xử trân trọng vậy, đôi mắt ươn ướt ngập tràn cảm động.
Sau khi nghe lời cắn một miếng, khóe môi nàng nở lên nụ cười ngọt ngào: “Ngon quá.”
Quý Nhượng cũng cười, lại gắp một cái cho nàng: “Nếu đã ở lại đây, từ nay về sau nàng cứ xem như là nhà mình, không cần câu nệ.”
Vị thơm ngọt của bánh vân đậu theo đầu lưỡi đi xuống, trước giờ nàng chưa từng ăn qua bánh nào ngon như thế, thật sự ngọt đến đáy lòng.
Vẫn đang dùng cơm, Trương bá cầm đèn đi đến, vừa bước vào phòng, nhìn thấy tiểu cô nương thanh lệ liền vui vẻ hành lễ: “Lão nô bái kiến phu nhân.”
Thích Ánh đang ăn bánh vân đậu, nàng bị một tiếng ‘phu nhân’ của Trương bá làm cho nghẹn nửa ngày không nuốt xuống được.
Quý Nhượng lại đưa nước vỗ lưng cho nàng, buồn cười nhìn vẻ mặt lúng túng của Trương bá, chuyển đề tài: “Bên tây viện đã dọn dẹp xong chưa?”
Trương bá lập tức đáp: “Đã xong rồi. Mời phu...mời Ánh cô nương sang đó nhìn thử, nếu còn gì thiếu xót cứ dặn dò lão nô là được.”
Quý Nhượng gật đầu, hỏi Thích Ánh bị nghẹn đến đỏ bừng cả mặt: “Ăn no chưa?”
Nàng liên tục gật đầu.
Quý Nhượng đứng dậy đi vào trong lòng lấy chiếc áo choàng đen ra choàng trên vai nàng: “Thế qua đó nhìn thử.”
Tuyết vẫn còn rơi, một gốc mỹ nhân tiêu trong viện bị tuyết đọng đè đến rũ thấp, lồng đèn dưới hiên chiếu rọi, lộ ra ngọn tim đèn màu xanh mực. Trương bá cầm đèn đi trước, vốn đang vui vẻ hỏi thân thế Thích Ánh, lúc ông biết được nàng là cô nhi lưu lạc liền thở dài, biết điều không hỏi nữa.
Những năm ấy chiến loạn khắp nơi, trước đây ông từng theo lão tướng quân đi đến bắc cương, khắp nơi đều là cảnh hoang tàn toàn dân tị nạn. Từ sau khi tiểu tướng quân ngay lúc hiểm nguy nhận soái ấn, mới dần dần bình loạn khói lửa thế gian.
Thiếu nữ nhìn qua có vẻ yếu ớt, những năm gần đây có lẽ đã chịu không ít khổ.
Trương bá lại hỏi: “Không biết Ánh cô nương mấy tuổi?”
Thích Ánh nhỏ giọng đáp: “Qua tết là mười lăm.”
Trương bá còn chưa đáp lời, Quý Nhượng đi đằng sau lại cười nói: “Vẫn là tiểu cô nương.”
Vành tai Thích Ánh bất giác đỏ bừng.
Lúc đến tây viện, dưới cổng viện có treo hai lồng đèn hoa, bị gió đêm thổi đến khẽ lay, trước cổng có hai nha hoàn đứng chờ, nhìn thấy người đến, liền cung hỉ hành lễ.
Trong phủ vốn không có tì nữ, Quý Nhượng không thích người ngoài hầu hạ, hai nha hoàn này là hôm nay vừa mới mua về, Trương bá nói: “Vị này là Ánh cô nương, từ nay về sau các ngươi phải hầu hạ thật tốt.”
Thích Ánh trốn sau lưng Quý Nhượng, xấu hổ cười với hai nàng.
Trước đó hai nha hoàn còn lo lắng chủ tử không dễ hầu hạ, vừa trông thấy Thích Ánh cũng rộng lòng cười đáp lại.
Tây viện yên tĩnh thanh nhã, dù là ngày đông nhưng hoa cỏ vẫn tươi tốt, trăng thanh phủ lên văn tâm lan, trên bức tường viện còn mọc đầy dây tường vi bị tuyết trắng phủ lên lộ ra vài lá khô.
Theo sự dặn dò của Quý Nhượng, bốn góc phòng của Thích Ánh đều có lò sưởi, trong phòng vô cùng ấm áp. Nha hoàn và Trương bá đóng cửa rời đi, trong phòng chỉ còn hai người. Nàng nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Đây là phòng của ta ư?”
Quý Nhượng gật đầu: “Thích không?”
Nàng có chút mừng rỡ: “Thích.”
Vừa nhìn thấy nàng cười, chàng liền cảm thấy vui, cũng cười: “Hôm nay nàng bị kinh sợ, có lẽ cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Nàng cần gì, ngày mai lại nói với ta.”
Chàng định rời đi, Thích Ánh ngẩn ra, vô thức gọi: “Tướng quân.”
Quý Nhượng quay người, gương mặt dịu dàng: “Ừ?”
Thiếu nữ cụp mắt, ngón tay trong tay áo cuộn chặt, nửa ngày mới nhẹ giọng mở miệng: “Ngài không cần ta hầu hạ sao?”
Nàng không còn là tiểu cô nương nữa rồi, những năm lưu lạc bên ngoài, có rất nhiều chuyện nàng sớm đã biết.
Chàng đưa nàng về phủ, cho nàng cuộc sống mới, không thể là hành thiện.
Nhưng nàng không chán ghét.
Người này là anh hùng thiên hạ kính ngưỡng, giây phút chàng bước vào tầm mắt của nàng, cũng đã tiến vào trong lòng nàng.
Huống hồ chàng còn cứu nàng, nàng hẳn phải báo ân.
Nàng hỏi ra câu này, trong phòng bỗng yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng lửa bắn nhảy nhót trong lò sưởi. Tim nàng đập rất nhanh, vành tai đỏ ửng, hỏi xong nàng hoàn toàn không dám nhìn chàng.
Quý Nhượng nhìn nàng nửa ngày, không nhịn được phì cười.
Thích Ánh không hiểu đưa mắt nhìn chàng, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của chàng, nàng nghe chàng nói: “Nàng vẫn là một tiểu cô nương.”
- -----oOo------