Từ khi bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện, Thích Ánh không ngủ được mộtmột giấc ngon như thế, nửa đêm giật mình thức dậy, đều cảm thấy tất thảy là mơ.
Hương trong lò tựa như lụa mỏng trong đêm bao phủ lấy nàng, trăng lạnh ngoài cửa sổ chiếu vào đầu giường, nàng vuốt ve tơ lụa chăn gấm dưới người mình, khẽ trở người.
Hôm sau Thích Ánh dậy từ rất sớm.
Lúc nàng ngồi dậy, Ti Hạ và Oanh Ca đã đứng bên cạnh đợi hầu hạ nàng. Nàng có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Để ta tự làm là được.”
Hai nha hoàn cũng không miễn cưỡng, chỉ thấy lúc nàng cần giúp sẽ bước lên hỗ trợ. Ti Hạ cầm trang phục mùa đông mới, đó là do hôm qua Trương bá đêm khuya sai người mang đến, các loại màu sắc đều có đủ cả, bảo nàng chọn.
Thích Ánh chỉ chọn các màu nhạt, những màu sắc này người khác mặc vào sẽ hơi nhạt nhưng nàng vốn thanh lệ, mặc y phục nhạt màu sẽ càng ưu nhã thoát tục.
Oanh Ca hỏi nàng: “Cô nương, có cần đến đông các dùng cơm với tướng quân không?”
Nàng nghĩ ngợi, khẽ gật đầu.
Hai người cùng nàng sang đó. Trời còn sớm như thế, Quý Nhượng lại không ở trong phòng. Gió đông quét qua lá khô trong viện, tuyết rơi cả đêm cuối cùng cũng đã ngừng.
Có lẽ là thể lực của võ tướng tốt, Quý Nhượng không dùng lò sưởi, trong phòng lạnh lẽo, nàng xoa xoa tay, bảo nha hoàn quay về trước, mình ở trong phòng đợi.
Nàng không nhìn lung tung cũng chẳng sờ lung tung, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó, ngồi lâu có chút lạnh, nàng đành đứng dậy đi đến bên chậu sứ trước cửa, cúi đầu ngửi hương bạch mai.
Hương thơm còn lưu lại mang theo hương khô héo của hoa lá, nàng cảm thấy dễ ngửi lại ngửi thêm vài cái.
Sau lưng truyền đến giọng cười khanh khách của Quý Nhượng: “Nàng thích hoa này sao?”
Nàng giật mình, vội vã xoay người. Quý Nhượng đứng sau lưng nàng, một thân trang phục đen, tóc như mực buộc cao, chàng quay về từ lúc nào nàng cũng không hay biết, nàng đưa mắt nhìn đôi mắt chứa ý cười của chàng, nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân, chàng đi đâu thế?”
Quý Nhượng nới lỏng hộ oản màu đen trên cổ tay ra, “Đi luyện công.” Chàng đưa hai ngón tay vuốt ve mặt nàng, “Lạnh không? Sắp đông thành đá rồi.”
Nàng lại đỏ mặt, rũ mắt lắc đầu.
Quý Nhượng xoay người đi đến chiếc bàn, tự rót nước cho mình: “Sau này sáng sớm nàng không cần qua đây.”
Thích Ánh thoáng khựng lại, ửng hồng trên mặt lập tức rút đi, chỉ còn lại bứt rứt nhợt nhạt.
Quý Nhượng uống nước xong mới nói tiếp: “Ta luyện công xong sẽ đến tây viện. Nơi này không có lò sưởi, nàng sẽ bị lạnh hỏng mất.”
Lúc quay đầu chàng nhìn thấy được sự bất an chưa tan đi trong mắt tiểu cô nương, chàng ngẩn ra, không biết mình lại làm sai chỗ nào. Đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, chàng vẫn phải học nhiều khi tiếp xúc với tiểu cô nương.
Chàng đặt tách trà xuống, nghĩ ngợi, đi đến chìa tay với nàng “Đi thôi, đi dùng cơm sáng.”
Thích Ánh cúi đầu đặt tay vào lòng bàn tay của chàng.
Lòng bàn tay của chàng rất ấm, có lẽ là vì thường xuyên cầm thương, ngón tay có vết chai dày, khi nắm tay nàng chàng lại dùng sức rất nhẹ, dường như sợ nắm đau tay nàng vậy. Nhiệt độ ấm áp không ngừng từ lòng bàn tay truyền vào ngón tay nàng khiến cơ thể lạnh lẽo của nàng xem như ấm áp hơn một chút.
Bầu trời lạnh lẽo màu trắng xám, che phủ nửa tấc ban mai, tuyết đọng vẫn chưa tan, lúc giẫm lên phát ra tiếng động nho nhỏ.
Nàng rũ mắt đi bên cạnh chàng, bỗng nghe chàng hỏi: “Nàng thích tuyết không?”
Nàng vốn không thích.
Tuyết rơi quá lạnh, những ngày không có nơi che trú, tuyết rơi sẽ phải chịu lạnh.
Nhưng nàng có thể hiểu được, người danh gia vọng tộc vẫn luôn yêu thích những chuyện phong nhã, tuyết cũng nằm trong số đó.
Thế là nàng khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Quý Nhượng không biết có phải nhìn ra tâm tư của nàng hay không, chàng cười một tiếng, một lúc mới nói: “Trước đây ta cũng không thích.”
Thích Ánh không nhịn được, tò mò hỏi: “Thế bây giờ tại sao chàng lại thích?”
Quý Nhượng cười, nắm bàn tay nhỏ của nàng càng chặt hơn không đáp.
Trong tây viện, Ti Hạ và Oanh Ca đã sớm chuẩn bị xong cơm sáng. Vừa bước vào phòng, tóc và lông mi của Thích Ánh đều đã ngưng thành một lớp hơi nước, Quý Nhượng khom người giúp nàng phủi đi, lúc ngón tay chạm vào da thịt nàng lành lạnh, chàng thầm nghĩ ngợi, đưa hai ngón tay nâng gương mặt nhỏ của nàng lên, khẽ lau đi.
Mặt nàng lập tức đỏ lên.
Quý Nhượng thầm nghĩ, dáng vẻ của tiểu cô nương xấu hổ trông thật ngoan.
Dùng bữa xong, chàng bảo nha hoàn đi lấy áo khoác, choàng lên cả người Thích Ánh mới kéo nàng ra ngoài. Chàng dẫn nàng dạo phủ tướng quân, phủ đệ này tuy không thể bì được với quan viên chức cao trong kinh nhưng năm xưa được ngự ban vừa to vừa rộng rãi, mười mấy tiểu viện vẫn ở đấy, chỉ vì ít người ở nên vô cùng hiu quạnh.
Trong phủ hạ nhân không nhiều, Quý Nhượng dẫn nàng giới thiệu một lượt, có lẽ là Trương bá đã căn dặn nên không gọi nàng là phu nhân nữa, chỉ gọi là ‘Ánh cô nương’. Quý Nhượng muốn nàng quen đường trong cả phủ đệ, chàng cảm thấy nếu như có cảm giác quen thuộc sẽ khiến nàng yên tâm hơn, dù sao cũng không có chuyện gì làm, thế là chàng nắm tay nàng dẫn nàng đi loanh quanh.
Có lẽ chàng tiếp xúc với tướng sĩ ăn lông ở lổ trong quân ngũ lâu rồi, nên quên mất thể lực của tiểu cô nương không bằng nam tử, huống hồ trước đây nàng còn ở trong trại phỉ chịu không ít dày vò, cơ thể càng yếu hơn.
Nhưng nàng cũng không nói, lẳng lặng đi theo chàng, cho đến khi Quý Nhượng phát hiện ra không đúng lắm, thăm dò hỏi: “Ánh Ánh có phải nàng mệt rồi không?”
Thích Ánh: “...Một chút.”
Quý Nhượng muốn đánh chết mình.
Chàng vốn muốn đưa nàng đi xem hồ sen ở hướng bắc, hồ sen ấy mùa đông mặt hồ kết thành lớp băng mỏng, dưới lớp băng có thể nhìn thấy cá chép đỏ nghịch nước bơi lội, khá thú vị. Bây giờ chàng cũng không muốn đi nữa.
Chàng buông tay nàng ra, ngồi xổm trước mặt nàng: “Nào, ta cõng nàng về.”
Thích Ánh mở to mắt, đứng yên bất động.
Chàng quay đầu cười với nàng: “Đừng sợ, nào.”
Nàng chần chừ đi đến, chậm rãi nằm lên tấm lưng rộng của chàng.
Cánh tay chàng rất rắn chắc, chỉ thấy chàng cong gối, lúc cõng nàng đứng dậy lập tức vừa trầm vừa vững, không cảm thấy có gì không ổn. Cánh tay nàng khẽ ôm lấy cổ chàng, cằm gác trên vai chàng, ngửi lấy mùi hương của riêng chàng.
Quý Nhượng cõng nàng đi về tây viện, thấp giọng gọi: “Ánh Ánh.”
Nàng nghiêng đầu, nhìn sườn mặt chàng, ngoan ngoãn đáp: “Ừ.”
Chàng thở dài: “Sau này nếu mệt, không thoải mái, khó chịu phải nói với ta, không được nhịn.”
Nàng nhoẻn môi: “Được.”
Quý Nhượng dừng bước, ôn giọng nói: “Ta nói rồi, nếu đã để nàng ở lại, thì hãy xem đây là nhà mình.”
Chữ nhà nói với nàng mà nói là một từ rất xa xôi.
Bỗng nhiên có được, cho nên vẫn cảm thấy không phù hợp cho lắm.
Quý Nhượng không nói gì nữa, đưa nàng về tây viện, bảo nha hoàn hầu hạ nàng nghỉ trưa, đợi nàng ngủ rồi mới lặng lẽ rời đi, chàng về phòng thay y phục sau đó tiến cung.
Thường thị theo thông lệ kiểm tra lệnh bài, sẵn tiện cười hỏi: “Hôm nay không cần thượng triều, trời lạnh như thế, tướng quân vào cung vì chuyện gì?”
Quý Nhượng xoa chóp mũi: “Lần này diệt phỉ tặc ở Long Sơn, có vài chi tiết cần bẩm báo với bệ hạ.”
Nói như thế nhưng sau khi vào cung, chàng lại đi thẳng đến rừng bạch mai, ở trong rừng chọn nửa ngày, hái vài nhánh mai nở rộ liền chuẩn bị xuất cung.
Vừa đến ngoài vườn, liền nhìn thấy nội thị bên người quân vương, vừa thấy chàng liền đến đón: “Bệ hạ nghe nói tướng quân vào cung, đặc biệt lệnh nô đến đón tiếp.”
Quý Nhượng thu lại thần sắc, nghiêm túc bước vào trong điện.
Vừa bước vào liền nghe thấy quân vương cười nói: “Ái khanh khá cao hứng nhỉ, ngày đông lại vượt qua sương gió vào cung, vì hái hoa mai trắng này.”
Quý Nhượng không dao động: “Hoa mai trong cung được long uy của bệ hạ phù hộ, nở rất đẹp, thần thường ở biên cương hiếm khi nhìn thấy, trong lòng rất thích.”
Quân vương cười khanh khách xua tay: “Nếu thích, ngày khác cô sẽ lệnh người mang vài gốc đến phủ ngươi.” Ông lại chuyển đề tài, “Cô nghe nói, ái khanh diệt trại phỉ, mang theo một nữ tử về?”
Ngón tay Quý Nhượng hơi run lên, không chút dấu vết nào giấu đi: “Là nữ tử được thần cứu khi diệt phỉ tặc, nàng một mình không nơi nương tựa, không biết nên đi đâu nên thần liền mang nàng về phủ.”
Quân vương chậm rãi cười nói: “Ái khanh thật tốt bụng. Thế nhưng nữ
tử này làm sao xứng với Trấn Quốc tướng quân của cô chứ?”
Quý Nhượng ngẩng đầu nhìn vị trí trên cao, vẻ mặt nghiêm túc: “Thiên hạ một ngày chưa thống nhất, thần một ngày không lập gia thất, chỉ là nữ quyến vô danh, không phiền bệ hạ nhọc lòng.”
Quân vương chậm rãi nghịch lư hương bên giường, nửa ngày, ông cười như không có việc gì: “Ngươi tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, bên người cũng nên có một nữ quyến. Mấy ngày trước phiên bang tiến cống không ít vũ cơ, ngươi theo cô đi dạo một vòng, chọn vài người mang về phủ.”
Quý Nhượng lập tức quỳ xuống hành lễ, bất đắc dĩ nói: “Nữ tử lỡ việc, thần không phải là người ham mê sắc dục, xin bệ hạ đừng làm khó thần nữa.”
Quân vương lớn tiếng cười vài tiếng: “Bỏ đi, ngươi là người thế nào cô đương nhiên hiểu rõ, trời tối sẽ lạnh, ngươi về sớm chút đi.”
Quý Nhượng mang theo bạch mai bên người, cáo lui rời đi.
Lúc về phủ, Thích Ánh đã thức dậy, Quý Nhượng đứng ngoài cổng thấy nàng ngồi trước cửa sổ ngây người. Chàng bước ra ngoài, vòng qua đằng sau cửa sổ, người dán lên tường, lay lay bạch mai trước cửa sổ.
Chỉ nghe thấy tiểu cô nương khẽ ‘Ôi’ một tiếng, ló nửa người ra ngoài. Vừa nhìn thấy chàng, đôi mắt nàng lập tức sáng lên, mềm giọng gọi: “Tướng quân, chàng về rồi.”
Chàng cười bước đến, cách ô cửa sổ đưa bạch mai cho nàng: “Mới hái đấy, nàng thích không?”
Thích Ánh cúi đầu ngửi: “Thơm quá.”
Chàng không nhịn được xoa đầu nàng: “Ta bảo Trương bá trồng một ít ở tây viện, đợi mùa đông năm sau, sẽ nở hoa.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ đến gì đó, nàng lại nói: “Tướng quân, sắp tết rồi. Ti Hạ nói cần đổi mới hoa đăng, chàng thích kiểu dáng nào?”
Quý Nhượng hỏi: “Nàng cũng biết làm sao?”
Nàng có chút lúng túng: “Ta không quá rành nhưng ta sẽ giúp nàng ấy cùng làm.”
Quý Nhượng cười: “Chỉ cần nàng làm, ta đều thích cả.”
Tiểu cô nương quả nhiên lại đỏ mặt.
Gần đến cuối năm, trên kinh càng lúc càng náo nhiệt, Thích Ánh lần đầu được qua một cái tết trọn vẹn, trong lòng vô cùng mong đợi, nhưng nào ngờ trước ngày ba mươi tết, Quý Nhượng nhận được cấp báo từ biên cương, Tây Hạ trước đây quấy rối biên cương liên hợp với nước nhỏ bên cạnh, gần đây đang cướp giật trấn nhỏ bên biên giới, muốn liên thủ công thành.
Quý Nhượng nhận được cấp báo, trong đêm tối đó xin đơn từ giã, thánh thượng chuẩn tấu, Quý Nhượng suất thân vệ trong đêm rời kinh.
Thích Ánh chỉ theo đến trước cửa, chàng không để nàng tiễn.
Thân vệ mặc quân trang đen đứng đen nghịt ngoài phủ. Chàng khoát tay để phó tướng đi trước, lúc xoay người nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của tiểu cô nương, trong tim lần đầu nảy sinh ra cảm giác không nỡ.
Chàng cúi đầu, lần nữa thay nàng buộc chặt áo choàng.
Nghe nàng nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân, chàng khi nào về?”
Giọng nói rụt rè như sợ chọc giận chàng, nhưng lại không nỡ, nàng không nhịn được mở miệng hỏi.
Ngón tay chàng nắm chặt, buộc dây mấy lần không buộc xong, thấp giọng nói: “Đợi biên cương ổn định sẽ về. Ta không ở đây, nàng phải nghe lời Trương bá, thường ngày không có chuyện gì đừng ra ngoài phủ, trong kinh hỗn loạn không an toàn, cần gì cứ nói với họ đừng nhịn.”
Nàng gật đầu.
Quý Nhượng cuối cùng cũng buộc xong, khóe môi nhếch lên nụ cười, ngón tay vuốt ve gương mặt nàng: “Ngoan, đợi ta về.”
Nàng mềm giọng: “Được.”
Bên ngoài truyền đến giọng của phó tướng: “Tướng quân, đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Ý là nên đi rồi.
Ánh trăng rơi lên kỵ giáp của chàng, khiến cho nó trông càng lạnh lẽo, phản chiếu vào mắt nàng tựa như ánh sáng lấp lánh.
Chàng buông tay, xoay người rời đi.
Đi được hai bước lại ngừng lại, cuối cùng không nhịn được, chàng xoay người ôm nàng vào lòng, ngón tay cái nâng cằm nàng lên, buộc nàng ngẩng đầu, sau đó hôn lên đôi môi mềm ấm của nàng.
Tiểu cô nương có chút ngây người, đôi mắt vẫn chưa nhắm lại, trừng to, không hề chớp mắt nhìn chàng.
Chàng không tham lam, rất nhanh liền rời đi.
Tay giữ lấy sau ót nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, khàn giọng nói: “Đợi ta về.”
Nàng ngoan ngoãn ‘ừ’ một tiếng.
Kỵ giáp khẽ vang lên, chàng xoay người, bước bước lớn ra ngoài.
Bóng lưng ấy cao to kiên định, chính là bóng lưng này chống đỡ cả thiên hạ.
……
Lúc Quý Nhượng về kinh đã là cuối đông năm sau.
Thích Ánh ở trong phủ sống một năm. Nàng vẫn ghi nhớ lời chàng dặn, căn bản không ra ngoài phủ, phạm vi hoạt động cũng là ở trong phủ. Hạ nhân trong phủ đối với nàng rất tốt, đặc biệt là Trương bá, cho dù nàng không mở miệng, cách vài ngày ông lại đưa đồ đến.
May mà có Ti Hạ và Oanh Ca bầu bạn, Trương bá lại mời một ma ma dạy nàng thêu hoa, cuộc sống xem như không nhàm chán. Chỉ là mỗi khi nhàn rỗi, nàng đều rất nhớ tướng quân, cũng rất lo lắng.
Nàng chỉ ra phủ hai lần, đều là lên chùa cầu phúc cho chàng.
Ngày Quý Nhượng về kinh, rơi vào trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Thích Ánh vài ngày trước sớm đã nghe tin chàng về kinh, ngày ngày mong đợi sốt sắng, nhưng lúc nàng đẩy cửa nhìn thấy nam tử đứng trong viện, cảm xúc nhiệt liệt trước đó đều tan thành mây khóc chỉ còn lại sự yên tâm ấm áp.
Nàng ngoan ngoãn cười, chàng cũng nhìn nàng cười, dang rộng hai tay, thấp giọng nói: “Lại đây.”
Tiểu cô nương mang theo hương thơm ngọt ngào nhào vào lòng chàng
Chàng ôm nàng, ngửi thấy hương thơm ấy, dường như muốn khảm nàng vào trong máu thịt.
Chàng không biết nói lời ngọt ngào, năm nay quân vụ bận rộn, thậm chí không gửi thư cho nàng. Nhưng ông trời biết, chàng rất nhớ nàng.
Tiểu cô nương rời khỏi vòng tay chàng, nhìn chậu cây sau lưng chàng, tò mò hỏi: “Kia là gì thế?”
Quý Nhượng nói: “Quà tặng cho nàng.” Chàng kéo nàng đến đó: “Trồng trong viện nàng được không? Đợi nó trưởng thành ra hoa, nhất định sẽ rất đẹp.”
Nàng cong mắt cười: “Được.”
Cho đến khi hai người trồng xong cây non kia, Thích Ánh mới nhớ ra hỏi: “Tướng quân, đây là cây gì vậy?”
Quý Nhượng cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt thật sâu: “Cây hợp hoan.” Chàng bước đến hai bước, cánh tay ôm eo nàng, kéo nàng vào trong lòng, khàn giọng hỏi: “Ánh Ánh, nàng biết ý nghĩ của cậu hợp hoan không?”
Nàng chớp mắt, lắc đầu.
Chàng thấp giọng cười, thì thầm bên tai nàng, thấp giọng nói: “Ánh Ánh, nàng trưởng thành rồi.”
- -----oOo------