Năm ngoái, sau khi Quý Nhượng rời kinh, Trương bá đã trồng rất nhiều gốc bạch mai ở tây viện. Trong mùa đông này toàn bộ đều nở hoa, bạch mai đầy cây tựa như hoa tuyết đọng trên cành cây, gió thổi đến cả đất đều là cánh hoa rụng như bông tuyết.
Tây viện liền trong ngày tuyết xóa treo đầy dây lụa đỏ tươi.
Ti Hạ và Oanh Ca trái phải dìu Thích Ánh đội mũ phượng khăn choàng bước ra ngoài, Quý Nhượng mặc hỉ phục đứng ngoài đợi. Chàng ít khi mặc trang phục sáng màu, tướng quân thường ngày lạnh lùng uy nghiêm khi mặc áo đỏ lại trở thành phiên phiên công tử, mang theo vài phần phong lưu.
Ti Hạ cười nói: “Cô nương, đừng giẫm thềm cửa, phải bước qua.”
Thích Ánh nghe lời nâng cao chân, lúc nàng bước qua bậc thềm vòng tay, ngọc bội kêu đinh đang.
Quý Nhượng buồn cười, từ trong tay nha hoàn đón lấy nàng, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, dẫn nàng đi từ tây viện đến từ đường Quý gia.
Trương bá hưng phấn đứng một bên ca lễ: “Nhất bái thiên địa.”
“Nhị báo cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Lễ thành.”
Câu lễ thành cuối cùng, đến giọng cũng run rẩy, ông xúc động đến lau nước mắt.
Hành lễ xong, Quý Nhượng khom người, bế tân nương đứng dậy. Nàng hơi giãy giụa, gương mặt nhỏ dưới khăn lại đỏ bừng, mềm giọng nói: “Ta có thể tự đi được.”
Tâm tình Quý Nhượng rất tốt, cười hai tiếng liền bế nàng ra khỏi từ đường.
Ngoài phòng, tuyết trắng rơi lả tả, lạnh lẽo yên tĩnh. Không có khách mời, không có tổ chức long trọng, ngoại trừ tây viện ra, cả phủ tướng quân đều không nhìn thấy dấu hiệu vui mừng thành thân.
Nhưng bọn họ đã hành đại lễ bái thiên địa, nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của chàng.
Trở về tây viện, lụa đỏ phấp phới trong tuyết, Quý Nhượng bế nàng vào phòng, đặt nàng bên giường.
Trên bàn thắp một đôi nến cưới, Quý Nhượng đóng cửa lại, cầm gậy cưới đặt trên khay ngọc phe phẩy đi đến trước mặt Thích Ánh cười nói: “Ta vén khăn cưới đây.”
Nàng cúi đầu ngồi đó, ngoan ngoãn nói: “Ừ.”
Lúc gậy cưới chạm vào khăn trùm đầu liền khựng lại, Thích Ánh nghe chàng hỏi: “Ánh Ánh, ta không thể cho nàng danh phận, nàng có trách ta không?”
Nàng ngẩng đầu, cách một lớp khăn cưới không nhìn thấy mặt, nhưng vẫn có thể tưởng tượng dáng vẻ nàng cong mắt cười: “Không đâu, điều đó không quan trọng.”
Bên ngoài trời đông đất rét nhưng trong căn phòng nhỏ này lại có tia ấm áp mà chàng muốn bảo vệ cả đời.
Quý Nhượng vén khăn cưới lên.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp động lòng người.
Chàng cười: “Ánh Ánh, nàng mặc màu đỏ rất đẹp.”
Nàng cười e thẹn.
Ngón tay chàng hướng ra đằng sau, nội lực như hóa thành cơn gió thổi tắt nến cưới, lúc ánh sáng tối dần, rèm lụa mỏng trước giường cũng dần rũ xuống, che đi cảnh xuân trong phòng.
Sau khi thành thân, hạ nhân trong phủ đều đổi miệng, không gọi là Ánh cô nương nữa, mà gọi là phu nhân.
Người trong kinh thành đều biết Trấn Quốc tướng quân vừa thu một phòng tiểu thiếp, nghiễm nhiên tướng quân cũng không phải không gần nữ sắc, nay vị trí chính thê vẫn còn trống, những suy nghĩ nhỏ trước kia yên ắng lại bắt đầu nhảy nhót.
Dần dần lại có người đến phủ tướng quân đề thân.
Kết quả đến cả bóng dáng của đại tướng quân còn chưa thấy, lão quản gia đã đuổi toàn bộ ra ngoài. Sau này các vị quan chức cao vọng trọng trong kinh lại tìm được cách khác, muốn ra tay từ nữ quyến, các quý phụ trong kinh thường tổ chức phủ yến, thiếp mời Thích Ánh cũng bắt đầu đưa đến phủ tướng quân.
Mọi người đều muốn nhìn thấy nữ tử duy nhất kề cạnh Trấn Quốc tướng quân. Tuy nói là thiếp, những quý phụ này đều không để vào mắt nhưng ai bảo họ không có cách tiếp cận được đại tướng quân chứ.
Kết quả tất cả thiếp mời cũng bị trả về.
Còn là Quý Nhượng đích thân ra mặt trả về.
Lý do cũng rất đường hoàng: “Núi dã cô nữ khó lòng vào đại đường ưu nhã, sợ làm phiền hứng thú của các vị, từ rày về sau không nhận thiếp mời.”
Thích Ánh không biết đến chuyện này.
Nàng vẫn đang cố gắng theo ma ma học thêu, tuy đã học được hơn nửa năm nhưng vẫn không có tự tin, mắt thấy sắp đến tết, phải trước tết thêu một chiếc túi thơm cho tướng quân, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí xuống kim.
Kết quả thứ thêu ra lại khiến cho Ti Hạ và Oanh Ca không nhịn được lắc đầu.
Nàng nằm trên nhuyễn tháp cầm túi thơm nhìn trái nhìn phải, không kìm được ủ dột: “Thật sự rất khó coi ư?”
Một cánh tay từ đỉnh đầu giơ ra, cầm mất túi thơm: “Không khó coi, nàng thêu cho ta à?”
Ti Hạ, Oanh Ca không biết đã lui đi từ khi nào, Quý Nhượng đứng đằng sau cười khanh khách, nhân lúc nàng ngây người, chàng đeo túi thơm bên hông.
Chàng hôm nay mặc trường y xanh lam, trông vô cùng tuấn mỹ bất phàm, túi thơm kia treo bên người chàng thật sự không ra gì. Thích Ánh bò dậy, đưa tay muốn giật túi thơm bên hông xuống.
Quý Nhượng hơi nghiêng người né tránh, giữ lấy bàn tay không yên phận của nàng, Thích Ánh gấp đến gương mặt nhỏ đỏ ửng lên: “Trả cho ta!”
Trong mắt chàng đầy ý cười: “Tặng cho ta rồi chính là của ta, sao có thể lấy về được chứ.”
Nàng xấu hổ: “Thiếp thêu không đẹp, chàng trả cho thiếp đi, thiếp lại thêu một cái đẹp hơn cho chàng.”
Quý Nhượng nhướng mày: “Không cần, ta lấy cái này.”
Tiểu cô nương nửa quỳ trên giường, hai tay bị chàng giữ chặt, vì xấu hổ mà khóe mắt phiếm hồng, tư thế này thật sự khiến cho người ta suy nghĩ miên man. Màu mắt chàng sâu dần nhưng nhìn thấy bên ngoài vẫn là ban ngày ban mặt, đành tiếc nuối thở dài, buông nàng ra.
Thích Ánh hừ một tiếng, quay đầu không thèm để ý đến chàng nữa.
Trước đây nàng vẫn luôn rụt rè trước mặt chàng mà nay lại bắt đầu biết dỗi rồi, điều này khiến cho tâm tình của Quý Nhượng rất vui.
Chàng muốn trêu nàng: “Giận rồi à? Thế tiết hoa doanh hôm sau, ta đi một mình.”
Tiểu cô nương quả nhiên bị trêu, lập tức quay đầu chăm chú nhìn chàng,
Trong kinh sóng gió chìm nổi, người nhìn chằm chằm vào phủ tướng quân không chỉ có mỗi quân vương, Quý Nhượng vì bảo vệ nàng nên rất ít dẫn nàng ra ngoài, có đôi khi khó tránh khỏi cô đơn.
Vừa nghe thấy tiết hoa doanh ba năm một lần, nàng liền không thèm giận nữa.
Quý Nhượng nhịn cười: “Muốn đi không?”
Nàng liền mong chờ gật đầu.
Ngoan đến trêu chọc lòng người.
Chàng cầu túi hương lay lay, “Thế cái này vẫn muốn lấy về sao?”
Tiểu cô nương uất ức không thôi: “Không cần nữa.”
Chàng cuối cùng không nhịn được cúi người hôn nàng. Thích Ánh có chút xấu hổ, đôi tay nhỏ đẩy lồng ngực chàng ra: “Cửa vẫn chưa đóng đâu.”
Sau đó thấy chàng khoát tay một cái, liền như có gió thổi qua cửa phòng, rầm một tiếng đóng lại.
Bên ngoài vẫn là ban ngày.
Nàng xấu hổ đến không dám ra tiếng, nức nở thấp giọng gọi tướng quân.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi.” Chàng cắn tai nàng như đang trừng phạt: “Gọi phu quân.”
Nàng nghe lời, tiếng cầu xin đứt quãng: “Phu quân...”
Mà tiết hoa doanh hai ngày sau, Quý Nhượng không thể đi cùng nàng. Chàng sáng sớm liền bị một đạo thánh chỉ tuyên vào cung, cho đến chạng vạng cũng chưa về. Tiết hoa doanh chỉ tổ chức ban ngày, đến mặt trời lặn liền kết thúc.
Thích Ánh cứ thế lỡ mất tiết hoa doanh ba năm một lần, giận dỗi không thôi, nàng giận cả buổi tối, cuối cùng bị Quý Nhượng dùng trăm phương nghìn cách trên giường dỗ dành, nàng mới hết giận.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Quý Nhượng từng nói câu này không đúng, nhưng giờ đây chàng liền biết được sự kiều nhuyễn của mỹ nhân.
Chàng vừa đánh thắng trận hồi kinh phục lệnh, luôn hận không thể hôm sau rời đi. Phụ thân từng nói, điều tối kỵ nhất của võ tướng chính là giao thiệp, trên kinh phủ đầy cạm bẫy, bước sai một bước liền dẫn đến sự nghi ngờ của quân vương. Quý gia bao năm nay đều không giao du với ai, mới có thể bảo toàn, nên chàng luôn muốn trốn tránh việc về kinh.
Nhưng giờ mỗi lần thắng trận chàng đều muốn ở lại, ở bên cạnh tiểu cô nương của mình.
Cõi bắc chiến loạn liên miên, trong lòng chàng có nàng, càng có thiên hạ, thời gian mỗi năm ở lại trong kinh không dài. Có lần cũng từng nghĩ đến hay là dứt khoát mang nàng theo bên người nhưng chàng lại lập tức phủ định.
Một là biên giới giá lạnh, chàng không muốn nàng phải chịu khổ.
Hai là chàng càng thể hiện việc mình để ý nàng, Thích Ánh sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm, các bên thế lực đều như hổ rình mồi, chàng không dám mạo hiểm.
Nhưng tiểu cô nương cũng không chút oán trách.
Lúc chàng ở đây, nàng toàn tâm toàn ý bầu bạn với chàng. Chàng không ở đây, nàng vẫn có thể một mình sống vui vẻ trong phủ, không khiến chàng phải lo lắng.
Có đôi khi, chàng thậm chí cảm thấy đây là lễ vật mà trời cao cảm niệm công huân chàng bảo vệ quốc gia.
Hai năm nay Tây Hạ vẫn luôn giở trò dưới mí mắt của chàng, muốn thu về bốn trấn bên biên giới mà quân vương Tây Hạ đời
trước chia cho Đại Tấn.
Thế là chàng rời kinh nửa năm.
Các trận chiến quy mô nhỏ thường xuyên phát sinh, nhưng người Hạ giảo hoạt, vừa chạm lập tức chạy đi, tình hình biên giới vẫn luôn trong thế giằng co.
Mùa đông, chàng nhận được thư của tiểu cô nương gửi.
Chữ của nàng là do chàng dạy, nàng sức yếu, viết không ra được nét bút mạnh mẽ, bắt chước chữ chàng cũng không giống, nhưng trông rất ngoan, từng con chữ ngay ngắn trên trang giấy.
Tiểu cô nương nói với chàng, cây hợp hoan trong viện đã nở hoa rồi, bảo chàng sớm về thưởng hoa.
Chàng dường như có thể tưởng tượng được cảnh nàng ngồi trước cửa sổ vừa ngắm hoa vừa cầm bút viết thư.
Trong mắt Quý Nhượng không kìm được lộ ra ý cười, rèm trước bỗng bị vén lên, phó tướng bước chân vội vã bước vào: “Tướng quân, Tây Hạ lại có dị động.”
Sắc mặt chàng ngưng trọng, bỏ thư vào trong hợp.
Trong hộp gỗ có một đóa tuyết liên hoa khô héo, là chàng đích thân hái được ở trên núi, chuẩn bị mang về nhà làm quà tặng tuyết đầu mùa năm nay cho tiểu cô nương.
Lúc đóng hộp lại, chàng thầm nói khẽ trong lòng: Đợi ta quay về.
Nhưng nào ngờ, lần này chàng không thể quay về được nữa.
Chàng tuy đánh thắng trận, nhưng trong quân ngũ có phản tặc, đem đường vận chuyển lương thảo tiết lộ cho Tây Hạ, lương thảo bị cướp, Quý Nhượng dẫn binh đến chặn, lại không ngờ Trần Thương sớm đã cấu kết cùng Tây Hạ, thầm mai phục ở đó.
Thế là chiến thần bất bại cũng không địch lại lửa to từ miệng núi xông vào.
Mũi tên dài từ hai bên vách núi rơi xuống như mưa rơi, chôn vùi binh sĩ Đại Tấn. Trước lúc mất đi ý thức cuối cùng, chàng đã không thể cảm giác được đau đớn trên người mình nữa.
Chàng chỉ đang nghĩ, tiểu cô nương phải làm sao đây.
Lúc lần nữa có ý thức, chàng đã ngồi trong một cỗ xe ngựa.
Mà bên cạnh, đặt quan tài của chàng.
Quý Nhượng vô thức đưa tay sờ thử, ngón tay chàng xuyên qua cơ thể nhiễm đầy máu.
Chàng đã chết rồi.
Nhưng chàng vẫn lưu lại một tia hồn phách trên thế gian này.
Chàng nghĩ, có lẽ là vì có chấp niệm.
Trước lúc chết, chàng vẫn có chấp niệm muốn được nhìn thấy tiểu cô nương của chàng một lần nữa.
Chấp niệm này trơ trọi quanh đất trời, không ai hay biết, không người nhìn thấy, chỉ vì một người mà tồn tại.
Không lâu sau, chàng rốt cuộc cũng nhìn thấy được tiểu cô nương ấy.
Nàng khoác một chiếc áo choàng đỏ tươi, tựa như một đóa hoa đào nở rộ trong tuyết trắng, gương mặt diễm lệ, xinh đẹp. Chàng sớm biết nàng mặc trang phục màu đỏ rất đẹp.
Nàng mặc đẹp như thế, đứng trước cửa nghênh đón tướng quân của nàng nhưng lại chỉ đợi được một cỗ quan tài, một khối thi thể.
Giây phút ấy, đôi mắt trong trẻo dịu dàng của tiểu cô nương tựa như mặt kính rơi trên đất, vỡ vụn thành từng mảnh, chìm vào vực sâu u tối mãi mãi không lối thoát.
Chàng đứng trước mặt nàng, thấp giọng gọi: “Ánh Ánh.”
Nàng không thể nghe thấy được nữa.
Nàng bục trên quan tài gỗ, khóc đến ngất đi.
Đèn hoa vui mừng trong phủ tướng quân đều cất đi, bọn họ vốn vui vẻ đợi ngày chàng quay về ăn tết.
Khăn trắng phủ đầy trời.
Tiểu cô nương quỳ trước linh đường của chàng, quỳ suốt một ngày một đêm. Ban ngày còn có quan viên đến bái tế, thánh thượng cũng đến, đến đêm lại quạnh quẽ dần, các lão bộc vẫn phải chuẩn bị tang sự, trong linh đường chỉ có một mình nàng.
Nàng tựa như một con búp bê bằng sứ không có linh hồn phủ đầy vết nứt, vừa chạm vào sẽ vỡ ngay.
Quý Nhượng ngồi xổm bên cạnh nàng, đau lòng muốn chết. Chàng muốn ôm nàng, muốn nói cho nàng biết đừng buồn, hãy tiến về phía trước, cuộc sống vẫn cần trôi qua. Chàng tin Trương bá sẽ sắp xếp ổn thỏa tương lai cho nàng.
Nhưng chàng không thể làm được gì, chàng chỉ là một cô hồn, lúc khẽ đưa tay cũng không cách nào giúp nàng lau đi nước mắt.
Quý Nhượng cúi đầu, hư vô hôn lên trán nàng.
Một cơn gió đêm thổi qua.
Nàng dường như cảm nhận được, lập tức ngẩng đầu run giọng gọi: “Tướng quân?”
Quý Nhượng đưa tay xoa đầu nàng, giọng chua chát: “Ta đây, Ánh Ánh ngoan, đừng buồn được không?”
Nhưng nàng không nghe thấy.
Nàng chỉ đờ đẫn nhìn vào hư không, một lúc lâu nàng tuyệt vọng cười.
Đến chạng vạng hôm sau, gác linh xem như kết thúc.
Bàn tay nàng chống trên đất, từ từ đứng dậy. Quỳ quá lâu, lúc đứng lên hơi loạng choạng, Quý Nhượng muốn đi đến đỡ nàng, nhưng cách tay chỉ bắt được hư vô.
May mà nàng không ngã xuống,, chăm chú nhìn cỗ quan tài trước đường, sau đó xoay người đi ra ngoài. Người đến bái tế quá nhiều, trong phủ người ra người vào, không ai chú ý đến nàng.
Quý Nhượng nhìn cơ thể nhạt dần của bản thân, không biết khi nào mình mới hoàn toàn biến mất. Trong lòng chàng nảy sinh ra bất an nồng đậm, chàng đuổi theo Thích Ánh đến tây viện.
Nhìn thấy tiểu cô nương lấy ra một dải lụa trắng. Giây phút ấy, hồn phách sớm đã mất đi cảm giác lại đau đến như bị xé vụn.
“Ánh Ánh!”
Quý Nhượng quát lớn nhào đến muốn ôm lấy nàng.
Nhưng vô ích.
Làm thế nào cũng không được.
Dù cho chàng có gào đến cổ họng chảy máu, nàng cũng không nghe thấy được giọng chàng.
Dù cho chàng cố gắng hết lần này đến lần khác, chàng cũng chỉ có thể tựa như một cơn gió lướt qua người nàng.
Chàng chỉ có thể trân mắt nhìn cô nương mà mình yêu tự kết liễu sinh mạng trong một chiều hoàng hôn ấm áp.
Đã khóc không ra.
Tựa như linh hồn vỡ vụn thành bụi.
Ngoài ô cửa sổ, cây hợp hoan đung đưa theo gió, hoa nở như khóm cầu rực rỡ, giống như nàng từng hình dung trong thư, vô cùng đẹp mắt.
Ta nhìn thấy rồi.
Những bông hoa xinh đẹp kia, cũng xinh đẹp như nàng vậy.
Thân ảnh quỳ trên đất cuối cùng cũng dần trở nên trong suốt trong ánh sáng nhạt màu.
Chàng vô thanh nức nở, một giọt huyết lệ từ khóe mắt chảy xuống.
Ý thức dần mơ hồ, chấp niệm cuối cùng của cô hồn trên đời này cũng đã biến mất. Ánh sáng ngả về tây từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chàng hơi ngẩng đầu nhìn về hướng ánh sáng vàng kia.
Trời cao nếu thật sự thương yêu chúng sinh, thế hãy chia cho ta một tia thương yêu.
Nếu có kiếp sau, ta nguyện dùng công huân vinh dự kiếp này để đổi lấy bên nhau trọn đời với cô nương của ta.
Dù thân hãm địa ngục, chân giẫm Tu La.
Muôn đời, không hề hối tiếc.
- -----oOo------