[...]
- Đồ lưu manh kia anh muốn làm gì mẹ tôi?
Chỉ một câu nói đơn giản thoát ra từ miệng anh ta cũng đã đủ khiến Chu Hạ phải dừng chân nán lại.
Cô hùng hổ, dẫm mạnh chân chạy đến gần anh ta, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy cổ áo của người đàn ông mà chất vấn.
- Đủ rồi đấy, tôi chưa làm gì em cả nên đừng có nói tôi là đồ này đồ kia.
Gọi tôi là Kha Luân, em nghe rõ chưa hả?1
Kha Luân chỉ cần một cú xoay người thì đã lật ngược được Chu Hạ, chiếm thế thượng phong.
Lần này thì anh tức giận thật rồi.
Kha Luân hất mạnh hết tất cả bút viết, giấy tờ trên bàn sang một bên, rồi nhanh chóng ghì chặt Chu Hạ ngã người nằm ra bàn, sau đó anh dùng thân thể cường tráng của mình chen vào giữa hai chân của Chu Hạ.
Thành công trấn áp cô gái nhỏ dưới thân.
- Biến thái, lưu manh? Được, tôi sẽ cho em biết thế nào là biến thái lưu manh!!
Kha Luân luồng tay ra sau gáy của Chu Hạ.
Anh hơi nâng người cô lên một chút.
Ở độ cao và vị trí thích hợp Kha Luân không chần chừ nhắm thẳng vào đôi môi nhỏ bên dưới mà điên cuồng gặm nhấm, điên cuồng cắn mút lấy nó.
- Ưm...ưm.
Đừng, đừng mà.
Mới đầu Chu Hạ không kịp định hình được việc gì đang diễn ra, chỉ biết là chưa đầy năm giây thì gương mặt của Kha Luân đã phóng đại trong tầm mắt của cô rồi.
Chu Hạ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Kha Luân, anh cũng chẳng hề kiêng dè mà mở mắt nhìn chằm chằm vào Chu Hạ.
- Buông...buông ra.
Chu Hạ dùng nắm đấm yếu ớt đập liên tục vào lòng ngực của Kha Luân.
Cơ thể không ngừng dẫy dụa với mong muốn được thoát ra khỏi sự cưỡng chế của người đàn ông.
- Hức...Hạ Hạ xin lỗi, Hạ Hạ sai rồi, anh làm ơn tha cho tôi đi.
Cô bây giờ mới chịu nhận lỗi thì có lẽ đã quá muộn màng rồi.
Nhưng đương nhiên nhận lỗi thì sẽ được khoan hồng.
Kha Luân từ thô bạo cưỡng bức dần chuyển sang nhẹ nhàng, tình cảm hơn với hai cánh môi ấy.
- Há miệng.
Chu Hạ bị anh ta hôn đến mức đầu óc mụ mị, trong vô thức cô đã làm theo yêu cầu mà anh ta đưa ra.
Hai hàm răng cắn chặt ấy dần hé mở, còn chưa kịp đợi mở hết thì Kha Luân đã luồn lách chiếc lưỡi dài trơn tru của mình qua khe hở ấy vào trong khoang miệng thơm tho mà trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ rụt rè, ẩn nấp sâu bên trong.
- Hức.
Hôn được một lát thì Kha Luân cũng chịu buông tha cho đôi môi ấy, anh luyến tiếc đưa lưỡi vuốt nhẹ qua cánh môi mềm mại đó rồi nuốt nước bọt.
Miệng Chu Hạ ngọt thật, anh rất hài lòng với hương vị mới mẻ của cô gái này.
Sau gần bảy năm thì cuối cùng Kha Luân mới có thể tìm ra được người thứ hai có thể kích thích, khơi gợi được ham muốn sinh lý trong anh.
Cô gái này Kha Luân đã chấm rồi, cho dù có muốn hay không thì cô cũng sẽ thuộc về của riêng anh.1
- Đáng ghét, anh cưỡng hôn tôi.
Anh là cái đồ lưu...!
Sau khi được Kha Luân giải thoát Chu Hạ liền bật người ngồi dậy.
Nước mắt dàn dụa trách móc người đàn ông.
- Đồ gì hửm?
Chết cha, mém tí nữa cô lại lỡ lời nữa rồi.
Vẫn may cho cô là vẫn còn đủ lý trí để ngăn cản bản thân mình trước khi nói trọn vẹn hết câu.
Kha Luân chống tay sang hai bên, dí sát khuôn mặt yêu nghiệt của mình vào Chu Hạ.
Cho đến khi chóp mũi của cô và anh đã chạm vào nhau rồi thì mới chịu thôi.
- Đồ...đồ đẹp trai, phong lưu được chưa?
Chu Hạ gượng ép nói ra những lời nịn nọt với Kha Luân vì sợ anh sẽ lại làm càng với mình.
Vừa nói mà cô vừa đẩy anh xê ra để kéo dài khoảng cách giữa hai người.
- Tên?
- Tôi là con gái đó.
Anh có thể nào nói năng có đầy đủ chủ ngữ, vị ngữ được không hả? Bộ hỏi " tên em là gì? " thì anh chết sao?
Chu Hạ rất chi là không hài lòng với những lời nói cọc lốc không có đầu có đuôi của Kha Luân.
Kiệm lời quá lố sẽ đâm ra thành kiêu ngạo chứ không còn là lạnh lùng cái gì nữa.
- Vậy thì không cần nói, tôi biết rồi.
Kha Luân chỉ hỏi cô cho có lệ mà thôi.
Từ sau khi kết thúc cuộc trò chuyện đầu tiên thì anh đã cho người đem hồ sơ bệnh án của Thục Mai lên văn phòng nghiêng cứu.
Vì bên trong hồ sơ đấy còn có kẹp cả sơ yếu lí lịch của người nhà bệnh nhân nên Kha Luân đã