[...]
- Anh còn chưa nói với bác sĩ tiếp tục phẫu thuật cho mẹ tôi mà.
Sau khi lấy được chữ kí của Chu Hạ thì Kha Luân liền mang hợp đồng cẩn thận cất vào trong két sắt của văn phòng rồi quay về bàn làm việc.
Chu Hạ vẫn ngây thơ chưa biết rằng bản thân lại một lần nữa bị người đàn ông này trao cho một cú lừa.
Cô không còn trong bộ dạng xù lông như mấy phút trước nữa, Chu Hạ bây giờ rất khép nép, cô níu lấy cổ tay áo của Kha Luân, nhỏ giọng cầu xin anh ta hãy cứu lấy cứu mẹ Thục.1
- Anh thả tôi ra!!
Kha Luân chẳng nói chẳng rằng mà bắt lấy phần eo nhỏ của Chu Hạ thuận tay đặt cô ngồi lên đùi.
Anh thản nhiên tựa chiếc cầm cương nghị lên cái đầu đen bên dưới, mùi hương anh đào nhè nhẹ từ mái tóc ấy lan toả vào trong khoang mũi khiến Kha Luân dễ chịu và thoải mái hơn nhiều.1
Chu Hạ dù không can tâm nhưng cũng phải ngồi yên tại đấy, dáng người nhỏ bé lọt thỏm vào trong lòng Kha Luân.
Không dám chống đối mà chỉ có thể dùng lời nói cùng một vài hành động như mèo cào để chống cự.
- Chúng ta nên đổi cách xưng hô đi là vừa.
Đừng lo lắng về việc đó, anh chỉ lừa em thôi.
- Anh quá đáng.
Biết mình lại bị lừa Chu Hạ dẫy nẫy quay phắt cổ về phía sau, dùng ánh mắt tức giận, hận thù trừng liếc lấy Kha Luân.
Nhưng rồi rất nhanh cũng xụ mặt, yểu xiều lại một đống như trái bóng bị xì hơi.
Bây giờ cô có tức giận thì cũng đâu thay đổi được gì nữa cơ chứ.
Bút sa gà chết, cô đã chấp nhận kí vào tờ giấy đó thì cũng đồng nghĩa với việc cuộc sống của cô đã bị người đàn ông này nắm giữ mất rồi.
- Em buồn cái gì? Em có biết là ngoài kia có bao nhiêu cô gái đang đợi tôi ngắm trúng không? Làm tình nhân của tôi em cũng đâu có thiệt.
Chu Hạ chỉ biết cười nhạt, đúng thật là Kha Luân vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, lại vừa tài giỏi.
Là hình mẫu lí tưởng trong tâm trí của nhiều đứa con gái, trong đó có cả Chu Hạ.
Từ lúc nhỏ cô đã mơ tưởng sau này lớn lên sẽ bén duyên với người đàn ông như thế này.
Nhưng khi gặp được rồi thì cô lại không muốn nữa.
Chính hai chữ " tình nhân " ấy đã khiến Chu Hạ phải suy nghĩ nhiều.
Khiến Chu Hạ không còn mong ước về việc đó nữa.
Đã là tình nhân thì sẽ chẳng có một kết cục tốt đẹp nào dành cho cô cả.
Anh và cô cũng đâu thể bên nhau đến hết cuộc đời, Chu Hạ sợ rằng trong khoảng thời gian tiếp xúc bản thân sẽ nảy sinh tình cảm với Kha Luân và khi đó anh sẽ không còn hứng thú với cô, sẽ đã cô sang một bên đi tìm niềm vui mới.
- Đến khi nào anh sẽ chán em?
Giọng nói lí nhí từ trong cổ họng Chu Hạ phát ra.
Ban nãy sau khi kí xong thì Chu Hạ cũng có liếc nhìn sơ qua thời hạn hiệu lực của hợp đồng.
Trong đó ghi là là hợp đồng vô hạn, không có thời gian kết thúc nhất định.
Nhưng Chu Hạ muốn biết trước cái ngày mình sẽ bị Kha Luân vứt bỏ để có thể chuẩn bị một tâm lý vững chắc hơn.
- Không biết.
Kha Luân mãi đến vài phút sau mới chịu đáp lại.
Vì anh không biết nên trả lời cô như thế nào.
Dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng anh đã muốn giam cầm Chu Hạ mãi mãi bên cạnh mình nhưng vì lòng kiêu ngạo, tự cao của chính mình đã không cho phép anh nói ra điều ấy.
[...]
Bốn tiếng sau.
- Dậy đi, đừng ngủ nữa.
Anh mỏi người quá.
Sau những câu hỏi ấy thì cô không nói gì nữa.
Chu Hạ cứ như vậy mà ngồi yên trong lòng Kha Luân nhìn anh làm việc, đánh