- Đưa điện thoại của em cho anh.
Vì sợ phật lòng hay không vừa ý anh ta nên trước khi muốn rời đi Chu Hạ cũng đã xin phép đàng hoàng thế mà Kha Luân vẫn chưa chịu thả tự do cho cô.
- Đừng có giật, để em tự lấy!!
Thấy Chu Hạ vẫn còn đứng trơ trơ ra đấy không chịu làm theo, Kha Luân đã thô lỗ đi đến giật lấy chiếc balo của cô mà lục lọi.
Bên trong balo chỉ toàn mấy món đồ lặt vặt linh tinh, còn có cả một ổ bánh mì không còn nguyên chưa mất miếng nào.
Nhưng có lẽ vì đã được mua khá lâu nên bây giờ ổ bánh mì đó đã mềm oặt giống như bị vô gió rồi.1
- Đây là bữa tối của em đấy, anh đừng có vứt như thế, có biết là lãng phí lắm không hả?
Kha Luân sợ nhóc con này ăn vào sẽ đau bụng nên đã tiện tay vứt vào sọt rác dưới bàn.
Anh không ngờ rằng Chu Hạ lại chạy đến sọt rác nhặt nó lên phủi phủi ba cái rồi gói vào trong bọc nilong.
Anh biết trong hai ngày qua cuộc sống của Chu Hạ rất tồi tệ nhưng không nghĩ là sẽ đến mức phải ăn tối bằng một ổ bánh mì được mua từ sáng sớm như vậy.
Tuy sọt rác trong văn phòng của Kha Luân khá sạch, chỉ đựng giấy vụn nhưng dù gì nó cũng là sọt rác mà.
- Vứt cái này đi, tôi cho tiền em đi ăn tối.1
Kha Luân lại một lần nữa vứt ổ bánh mì đi, anh với tay bắt lấy ví tiền trên bàn, nhanh gọn rút ta một xấp tiền mặt nhét vào tay Chu Hạ bắt cô phải nhận lấy nó.
- Cảm ơn anh.
Kha Luân tiếp tục công việc tìm kiếm chiếc điện thoại của Chu Hạ.
Tìm mãi thì mới moi được nó lên từ dưới đáy của balo và bị đè dưới một lớp quần áo.
- Đừng nhìn nữa, trả cho em!!
Kha Luân giơ chiếc điện thoại cũ kĩ, màn hình bị nứt tanh bành, viền điện thoại tróc sơn lên săm soi rất lâu khiến Chu Hạ xấu hổ vô cùng.
Cô nhảy phốc lên thành công cướp lấy điện thoại rồi giấu ra sau lưng.
Chiếc điện thoại này Chu Hạ đã sử dụng được ba năm rồi.
Vào năm mười bốn tuổi mẹ Thục đã mua nó rồi tặng cho cô làm quà nhân ngày sinh nhật với mục đích để việc học hành của Chu Hạ được thuận lợi, dễ dàng hơn.
Nhưng vì cái hôm làm rớt điện thoại ở trường học nên nó mới bị vỡ và trầy xước như thế này.
Vẫn may là nó vẫn còn hoạt động tốt nếu không trong hai ngày qua Chu Hạ sẽ không có thiết bị để liên lạc với dì Lam và mọi người mất.
- Đứng yên đây không được đi đâu hết.
Anh bỗng nhiên nhanh bước chân đi sâu vào bên trong văn phòng để lại Chu Hạ đứng một mình chờ ngoài đấy.
Trước khi đi Kha Luân còn cẩn trọng dặn dò vì sợ nhóc con này sẽ thừa cơ hội mà chuồn mất.
- Dùng cái này đi.
Chưa đầy năm phút sau Kha Luân đã trở lại với một hộp điện thoại mới toanh như chỉ mới đập hộp cách đây ít phút.
Anh đưa nó cho Chu Hạ rồi tịch thu chiếc điện thoại cũ kia của cô.
- Anh vừa lưu số điện thoại và zalo của mình vào đây.
Hợp đồng bắt có hiệu lực vào ngày mai, bây giờ em đi được rồi.1
Chu Hạ ngơ ngác chẳng hiểu gì hết.
Kha Luân đây là vì thấy thương hại nên muốn đổi điện thoại mới cho cô hay là món quà chào mừng trước khi làm tình nhân của anh?
- Cái này em nhận nhưng mà anh trả cái kia lại cho em.
Không cho anh lấy, bên trong đó còn rất nhiều thứ bí mật anh không thể xem được.
Thôi thì người ta cho thì Chu Hạ lấy vậy, đã đến bước này thì cô chẳng cần làm eo làm gì.
Nhưng mà trong chiếc điện thoại cũ ấy vẫn còn lưu trữ rất nhiều tấm ảnh mà cô tự chụp mỗi lúc rảnh rỗi.
Thậm chí còn có cả những tấm Chu Hạ cố tình làm mặt mình xấu đi, rồi cả ảnh lúc nhỏ được chụp từ những lại từ những tấm ảnh treo tường nếu như Kha Luân thấy được những thứ đó thì cô không biết nên đội bao nhiêu cái quần cho đỡ nhục, đỡ quê đây nữa.
- Xin lỗi nhưng bây giờ nó thuộc về anh.
Hạ Hạ yên tâm, chỉ có anh và em biết được bí mật bên trong này mà thôi, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba.
Giờ cô