Ngay từ đầu anh đã biết cơ thể cô rất đẹp nhưng không ngờ lại đẹp một cách hoàn mỹ như thế.
Từng đường nét, từ bờ vai cho đến gót chân hoàn hảo hơn anh tưởng tượng.
Hai bầu ngực núng nính, to tròn không quá khổ được bao bọc bởi lớp áo lót màu trắng sữa hoà quyện cùng làn da sắc xuân hồng hào đã kích thích mọi giác quan bên trong cơ thể người đàn ông.
Thân hình Chu Hạ nhỏ nhắn, trắng trẻo, gra giường bên dưới màu đen tuyền, huyền bí càng tôn thêm vẻ đẹp như thiên sứ của người con gái dưới thân.
Kha Luân hơi nâng người Chu Hạ nghiêng sang một bên, để lộ mắc cài áo lót, chỉ với vài thao tác đơn giản chiếc mắc cài lỏng lẻo ấy đã nhanh chóng bật ra.
Mất đi lớp phòng hộ, hai bầu sữa thơm mềm như được giải thoát, núng na núng nính như một lời mời gọi Kha Luân ghé thăm.
- Kha Luân...đừng, làm ơn đi.
Chu Hạ đã quá sợ hãi, trước mắt đã phủ một tầng sương mù.
Cô nghẹn ngào thốt lên.
Hai cổ tay vì chống cự mà ma sát với còng sắt đã tạo ra những vết cào trầy xước chi chít trên làn da.
Khoé môi Kha Luân bất chợt lướt qua một tia cười lạnh lẽo.
Anh vuốt ve khuôn mặt non nớt, dàn dụa nước mắt ấy, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy cô khóc anh lại càng nảy sinh hứng thú muốn cường bạo chiếm đoạt thân thể cô gái nhỏ này.
- Luân em phải làm thế nào anh mới chịu dừng lại đây?
Mọi lời nói, mọi lời van nài cầu xin của Chu Hạ đều bị anh phớt lờ, bỏ hết ngoài tai.
Những ngón tay thon dài men theo vòng eo mảnh khảnh tiến đến bên mép quần lót chậm rãi kéo nó tuột dần xuống đến mắt cá chân Chu Hạ.
Nơi ấy phơi bày ra ngoài không khí, vừa bị ngâm nước, bây giờ lại không có một mảnh vải che thân, từng hơi lạnh của điều hoà lướt qua khiến Chu Hạ run đến co rúm cả người.
- Tuyệt...!
Kha Luân không cần dùng nhiều lực đạo cũng đủ tách bắp đùi nhỏ dạng sang hai bên.
Nụ hoa hiểm bí của người con gái lộ rõ mồn một, không hề có vật gì che đậy.
Nơi đấy hồng hào, se khít chặt chẽ đến mức anh chẳng nhìn thấy lối vào.
Những sợi lông tơ thưa thớt xếp li thành hàng tạo cho người xem một cảm giác vô cùng sạch sẽ, thoáng đãng.
- Bảo bối lạnh sao? Đừng lo, một lát nữa em sẽ nóng đến mức không thể thở nổi.1
Nói xong Kha Luân cười lạnh, dùng thân mình chen vào giữa hai đôi chân thon dài ấy rồi nhổm người lên ôm lấy Chu Hạ vào lòng.
Kha Luân thả từng cái hôn nhẹ lên mái tóc, đến gò má rồi cuối cùng là thô bạo gặm nhấm lấy hai cánh môi không chịu hé mở đón nhận sự dịu dàng cuối cùng còn xót lại của anh.
- Ưm, cút đi...đừng hôn, đừng hôn em.
Nếu cô đã không muốn thì Kha Luân không cần phải luyến tiếc đôi môi ấy nữa, nụ hôn dần đi chuyển xuống vùng cổ non mềm bên dưới.
- Ưm...đau.
Kha Luân không chỉ ra sức gặm nhấm, mút mát tạo ra những vết hôn đỏ sẫm trên làn da mà còn nhẫn tâm cắn mạnh vào phần xương quai xanh của Chu Hạ đến rướm máu, in hằn cả dấu răng của anh.
Kha Luân còn biến thái vươn lưỡi liếm hết những giọt máu đang ứa ra.1
- Ưm...hức, đừng.
Một tay anh nắm lấy một bên ngực, một tay khác len lỏi xuống phần hạ thân bên dưới mà vuốt ve, khám phá lối vào của vùng tam giác hiểm bí khiến nơi mẫn cảm nhanh chóng tiết ra những dòng mật ngọt ngào nhớp nháp.
- Bảo bối quả thật là lẳng lơ.
Nhìn xem, cơ thể em thành thật hơn bao giờ hết.
Kha Luân mang