Kha Luân bỏ một chân Chu Hạ xuống nệm, chỉ để lại một chân cô vắt lên vai.
Anh hơi điều chỉnh tư thế của mình, đặt vật [email protected] tính đối diện với lối ra vào của nhụy h0a, sẵn sàng đi vào.
- Đừng...xin anh làm gì cũng được nhưng đừng đưa thứ gân guốc ấy vào trong cơ thể tôi.
Chu Hạ cô gắng rướn người nhìn xuống bên dưới hạ [email protected] rồi lại nhìn vào đôi mắt đen chứa đầy d*c vọng ấy, ra sức lắc đầu, ai oán cầu xin.
- Muộn rồi cưng à.1
Giọng nói Kha Luân lạnh lùng đến cực độ, anh cuối người thả nhẹ một cái hôn lên phần bụng phẳng của cô.
Cùng với chữ cái cuối cùng vừa chấm dứt, Kha Luân đã động mạnh thân lao thẳng về phải trước.
- Aaaa...đau, đau quá.
Tiếng hét thất thanh vang vọng trong căn phòng kín mít.
Cô gái dưới thân đau đớn đến mức muốn ngất đi.
Thân thể Chu Hạ đã rất yếu ớt, mọi sức lực của cô đã đổ dồn hết vào những đợt phản kháng ban nãy mất rồi, lại còn bị anh đánh đập dã man thì làm sao có thể chịu đựng nổi cú xuyên xỏ của Kha Luân được chứ.1
- Bảo bối đúng là người phụ nữ ph óng đãng mà.
Miệng trên bảo không nhưng miệng dưới lại siết chặt lấy tôi thế này.1
Kha Luân đưa được một nửa vào trong thì anh hơi dừng lại một chút, đầu [email protected] chậm rãi đẩy vào từ từ cho đến khi chạm vào lớp màng mỏng chắn ngang lối vào.
- Đau quá, anh mau rút ra đi mà.
Chu Hạ bắt đầu thở gấp, dù không thể nhìn rõ bên dưới hạ [email protected] đang xảy ra việc gì nhưng cô cũng có thể cảm nhận cô bé của mình dường như đang nứt toạt, dãn nở hết mức, buốt rát vô cùng.
Kha Luân ở phía trên quan sát nơi [email protected] hợp của hai người mà khuôn mặt anh dần trở nên tối sầm.
Sau đó anh nhẹ nhàng nắm gọn lấy vòng eo nhỏ ấy, lần thứ hai dùng sức đỉnh thật mạnh vật [email protected] tính về phía trước, đưa trọn nó vào trong cơ thể người con gái.
Chỉ chừa lại bọc đựng bi bên ngoài.
Lớp màng mỏng bị đâm rách.
Chu Hạ thống khổ la lên, tiếng thét chói tai ấy vang vọng càng làm cho bầu không khí trong phòng trở nên nóng bức, áp lực.
Vài giây sau Kha Luân đã có thể ngửi được mùi máu tươi đang lan toả trong không khí.
Men theo vật [email protected] tính của anh chảy ra một vài giọt máu đỏ.
Cảm giác phá thân thật là kinh khủng, nó còn đau hơn cả lần Chu Hạ bị gã ăn cướp kia đâm phải trên đường.
Nhưng nỗi đau thể xác làm sao có thể so sánh với nỗi đau tâm hồn.
Chu Hạ tuyệt vọng nằm xụi lơ trên giường, nơi khoé mắt lặng lẽ tràn ra những giọt lệ bi thương khi bị người đàn ông vừa mới nói chuyện hai ba lần này cướp mất đời con gái.
Vào lúc đặt bút Chu Hạ chỉ đơn thuần nghĩ rằng Kha Luân đã ba mươi tuổi rồi, anh đã trưởng thành và biết suy nghĩ chín chắn, anh sẽ đợi đến lúc cô đủ tuổi và chấp nhận trao cho anh thứ quý báu nhất cuộc đời của mình.
Thậm chí mới sáng nay thôi Chu Hạ còn đã tự mình tưởng tượng ra khung cảnh hai người cùng nhau thân mật, ân ái.
Anh vì sợ cô đau mà hết mực dịu dàng và nâng niu, trân trọng cơ thể cơ Chu Hạ.
Nhưng hiện thực quả thật quá tàn khốc.
Nó vã cô một phát đau điếng.
Anh không hề dịu dàng, anh đã đánh cô đã làm ra những hành động điên rồ, c**ng bức, chiếm đoạt lấy cơ thể Chu Hạ.
- Thả lỏng ra nào, em định cắn chết tôi à?
Mùi máu tanh cùng với thân hình tươi trẻ, non tơ mơn mởn ấy như một liều thuốc k1ch thích tâm trí Kha Luân.
Anh không để Chu Hạ có thời gian thích ứng với kích cỡ khủng long của mình mà bắt đầu ngay vào việc vận động nửa [email protected] dưới ra vào mãnh liệt bên trong hang động nhỏ.
Động tác trở nên điên cuồng, thô bạo hơn bao giờ hết.1