[...]
- Đến nơi rồi, em tự vào nhà đi, lát nữa sẽ có vài người giúp việc ở nhà chính đến đây dọn dẹp.
Anh còn có việc phải đến bệnh viện đến tối mới về được.
- Ồ, vậy tạm biệt.
Lái xe thêm năm phút nữa thì cũng đến được căn hộ của Kha Luân.
Cô vẫy tay chào tạm biệt anh rồi mở cửa xe, bật ô đi ra ngoài.
- Đây...đây mà là căn hộ sao?
Định nghĩa căn hộ trong tâm trí Chu Hạ rất đơn giản, là một căn nhà có kích thước bình thường giống của cô hoặc giản dị khoảng một đến hai tầng gì đó thôi.
Thế mà căn hộ của Kha Luân phải một chín một mười với căn biệt thự nhà chính của anh.
- Anh chưa đưa chìa khóa cổng cho em.
Khi Chu Hạ nhận ra là cửa cổng đã bị khoá thì vội quay người hét to nhưng Kha Luân đã chạy đi mất từ đời nào.
- Máy bận rồi, không lẽ mình phải đứng bên ngoài ngày chờ người đến sao?
Chu Hạ nhấc điện gọi vào dãy số của anh thì được báo lại là máy bận.
Trời thì đang đổ mưa rất to, nếu không có chiếc ô mà anh đưa thì cô ướt nhẹp hết rồi.
Chu Hạ không cam lòng, cô đợi thêm ít phút nữa cho mưa nhẹ hẳn rồi cẩn thận quan sát cửa cổng và hàng rào xung quanh, theo mắt nhìn thì độ cao của cổng chỉ khoảng chừng hai mét nhưng phía trên đỉnh đều là những thanh sắt nhọn hoắt, nếu như không cẩn trọng để va quẹt hay bị nó đâm phải thì chỉ có nức ăn cám mà thôi.
- A...đúng rồi, còn có trụ cổng mà.
Ánh mắt Chu Hạ lia qua trụ bê tông bên cạnh, thấy nó chỉ cao hơn cửa cổng từ hai mươi đến ba mươi phân thôi nhưng nhìn khá là an toàn.
Mặt trên bằng phẳng không có chút mảnh sành hay vật gì nguy hiểm.
Bịch.
- Ay da...dăm ba cái này sao làm khó được Chu Hạ đây.1
Cô cởi giày thể thao và túi xách của mình vứt vào bên trong, sau đó xoắn tay áo và ống quần lên cao một chút.
Chu Hạ bắt đầu vịn và đạp vào những cục gồ ghề trên cổng leo lên, mọi người đi đường ai cũng ngoái đầu lại nhìn sinh vật kì lạ này, sau một hồi khổ sở, vật lộn thì cuối cùng cô cũng có thể lên ngồi lên trên đỉnh của trụ.
Ực!
- Huhu! Sao mà cao dữ vậy nè.
Leo cũng đã leo lên rồi, chỉ còn bước leo xuống nữa thôi là vào được bên trong.
Nhưng sao khi Chu Hạ từ phía trên nhìn xuống thì độ cao như được tăng lên gấp bội, đôi chân mềm nhũn run cầm cập chẳng dám nhảy xuống, cứ ngồi mãi trên đấy hứng nước mưa tạt vào người.1
- Chu Hạ! Em bị ấm đầu à?
Cô ngồi được vài phút thì bỗng dưng phía dưới vang lên một giọng nói khá quen thuộc.
Chu Hạ như vớ được vàng, cô vội quay ra nhìn người đấy rồi đáp.
- Huhu...tôi, tôi cũng không muốn như vậy đâu.
Anh giúp tôi leo xuống có được không?
Người đấy là Mặc Cảnh, dù Chu Hạ không biết vì sao anh ta lại có mặt tại đây nhưng cô cũng chẳng quan tâm điều đó làm gì.
Chỉ cần có ai đó đến cứu cô là được rồi.
- Ngồi yên đó đợi anh một lát.
Bịchh.
Mặc Cảnh nhanh nhẹn, thoăn thoắt, chỉ vài đường cơ bản anh ta đã leo vào bên trong cổng rồi.
Chu Hạ không nghĩ là cậu ấm như anh ta lại biết leo cổng mà lại nhanh đến vậy luôn đấy.
Chẳng bù cho cô, loay hoay mất mười phút mới được.
- Nhảy xuống đi, anh đỡ em.
Vào đến nơi Mặc Cảnh đi đến trước Chu Hạ giang rộng hai tay ra hiệu cho cô nhảy xuống, anh sẽ đứng bên dưới bợ để cô không bị ngã.
- Có được không? Lỡ như anh không đỡ được tôi thì sao?
Mặc Cảnh cũng cao lớn thật đó nhưng đối với anh ta Chu Hạ chưa cảm nhận được sự an toàn.
- Anh nhớ đỡ tôi đấy nha.
Tôi mà té sấp mặt anh phải nuôi tôi cả đời.
- Hay là...à mà thôi, nhảy đi không sao đâu mà.
Nghe Chu Hạ nói như thế trong tâm tư Mặc Cảnh bỗng nhiên hiện lên những suy nghĩ biến thái, tàn nhẫn nhưng rồi rất nhanh bị sự lương