[...]
Kha Luân vẫn im lặng, đôi mày kiếm nhíu lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào Ưu Nhàn.
Làm cô ta ảo tưởng anh để ý đến mình nên đứng sáp gần đến chỗ Kha Luân, lại còn kiêu ngạo hất mặt với Chu Hạ.
- Anh thật sự tin lời họ nói sao?
Kha Luân nhìn vào cô gái đang run lên vì lạnh trước mặt.
Đôi mắt đỏ âu ngập tràn ánh nước, môi miệng tím tái đánh đều vào nhau.
Giọng nói run run, mềm mỏng cất tiếng hỏi anh.
- Cút đi...tôi không hơi đâu mà giải quyết mấy chuyện cỏn con này của mấy người.
Rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi nghỉ trưa đi.1
Kha Luân bỗng nhiên nổi quạo, anh quát to rồi bỏ đi vào nhà, nhanh chân chạy thẳng lên văn phòng.
Dạo này anh rất là áp lực, gặp một vài bệnh nhân khó chữa đến nỗi khiến anh dường như cũng muốn mắc bệnh theo họ.
Nhưng đã lỡ nhận rồi thì phải chữa cho đến cùng, đó là quy tắc đã làm nên tên tuổi của anh.
Hiện tại anh còn chưa có thứ gì bỏ vào bụng, sáng giờ chẳng có được năm phút nghỉ ngơi.
Bởi bệnh viện vừa thực hiện một đợt sàng lọc các cán bộ, nhân viên y tế theo bảng đánh giá của bệnh nhân để chất lượng bệnh viện có thể đạt đến hiệu suất tốt nhất và hài lòng mọi người.
Cũng vì thế mà hàng loạt những người không có thái độ và trách nhiệm tốt trong công việc đều bị sa thải.
Những người được ở lại phải làm việc cực nhọc hơn.
Không có bệnh nhân bên chuyên ngành của mình thì phải sang nơi khoa khác giúp đỡ những người ở đấy.
Nhất là bên khoa ngoại về những căn bệnh cảm, sốt dạo, vì này trái giờ trở trời nên số lượng người dân mắc các bệnh như sốt xuất huyết, sốt siêu vi đột nhiên tăng mạnh.
Phải hơn nửa tháng nữa thì bệnh viện mới đón các thực tập sinh ngành y và một số bác sĩ, y tá vừa ra trường vào làm trong bệnh viện làm việc, lúc đó mọi người mới được thư thả hơn mà thôi.
Ngay lúc này đây anh chỉ có mười phút để từ bệnh viện trở về lấy một số hồ sơ để chuẩn bị cho cuộc họp khẩn sắp diễn ra vào hai mươi phút nữa, thế mà vừa vào nhà đã phải chứng kiến cuộc cãi lộn chí choé, in ỏi như thế này.
Trong phút chốc anh nổi giận cũng là điều đương nhiên.
Đám người đứng đấy, kể cả Chu Hạ phải sững người vì cơn thịnh nộ ban nãy của anh.
Chưa đầy ba phút sau thì tiếng động cơ xe ô tô lại vang lên, sau đó mất hút dần theo thời gian.
- Haha...!nhìn đi Chu Hạ cậu chủ không còn quan tâm đến mày nữa rồi, mày bây giờ cứ như một con khuyển vậy đó, ướt ướt, bẩn bẩn trông bần vô cùng.1
Nhận thấy được Chu Hạ đã mất đi chỗ dựa, Chu Hạ không còn thứ gì để có thể khiến Ưu Nhàn sợ hãi nữa.
Cô ta cũng vì thế mà trở nên xéo sắc hơn trước.
Cho người của mình đến vây giữ Chu Hạ, kiềm kẹp hai bên tay khiến Chu Hạ không thể rời khỏi nơi này.1
- Mày mau vào trong nhà lấy điện thoại cho tao, để tao chụp nó vài tấm giữ làm kỉ niệm nào.
Ưu Nhàn ra hiệu cho một cô gái trong đám chạy vào nhà lấy đồ mà cô ta cần.
Sau đó Ưu Nhàn đi đến trước mặt Chu Hạ, dùng ngón tay trỏ nâng cầm cô ngẩn lên cao.
Chu Hạ dùng sức hất mạnh tay, vồ đến đẩy ngã cô ta sõng soài ra đất.
- Con nhỏ láo toét này mày dám đẩy tao.
Còn tụi bay nữa, giữ có một con nhỏ cũng không nên là sao.
Hôm nay tao không đánh mày tao không phải Ưu Nhàn.
Chát!
Đám năm người bọn họ hợp sức kiềm kẹp Chu Hạ.
Lần này họ giữ chặt hơn không còn sơ ý như lần trước nữa.
Ưu Nhàn nhanh chóng từ mặt đất đứng lên, cô ta xắn tay áo lao đến tát mạnh vào làn da non trên gò má của Chu Hạ.
Cái tát này mạnh đến nỗi khiến khuôn mặt Chu Hạ lệch mạnh sang một bên phải, tóc tai rũ rượi, khoé môi bật máu và trên làn da ấy đã in rõ cả dấu vết một bàn tay của cô ta.
- Chị ơi...đừng, chúng ta dừng lại đi.
Nhỡ đâu cậu chủ thấy chúng ta quá quắt sẽ trách phạt đó.
Khi Ưu Nhàn sắp giáng xuống cái bạt tai thứ hai lên người Chu Hạ thì một cô gái trong đó cảm thấy có chút thương xót cho cô liền mạnh dạn tiến đến bắt lấy tay cô ta, lấy Kha Luân ra