- Giám đốc định bế Chu Hạ đi đâu vậy? Sao không để cô ấy ở lại bệnh viện quan sát vài ngày?
Sau khi tiêm thuốc an thần cho cô, anh ở trong đấy khoảnh năm mười phút chờ thuốc ngấm hoàn toàn rồi anh ra bên phòng bệnh mượn tạm một chiếc chăn của một chiếc giường trống quấn quanh, cuộn tròn Chu Hạ như một cái kén bướm mà ôm ra ngoài.
- Không đi đâu cả, tôi chỉ đưa cô ấy vể phòng hồi sức tầng mười ba mà thôi.
Ở Maxim lúc trước chỉ có ba tầng phòng hồi sức là tầng năm và sáu và bảy là những căn phòng với giá cả bình thường và sẽ có sự điều chỉnh theo hoàn cảnh mà bệnh nhân đưa ra.
Nhưng mới đây Kha Luân đã triển khai thêm và lấy tầng mười ba làm phòng hồi sức siêu cấp đặc biệt.
Vốn dĩ được nói phóng đại lên như vậy là vì muốn nằm được ở một trong những căn phòng của tầng ấy không chỉ có tiền là được.
Bởi nó được xây ra không vì mục đích phục vụ cộng đồng, người dân mà dành cho những người thân thích như Kha Mỹ Kì và vợ tương lai của anh, còn có cả bạn bè hoặc những có máu mặt trong xã hội.
Những căn phòng đó được thiết kế rất sang trọng, mọi vật dụng đều là hàng nhập khẩu đắt đỏ.
Tưởng chừng nó như một căn chung cư thu nhỏ chứ không phải là một căn phòng bệnh nhân nữa.
Tuy là thế nhưng nó vẫn chưa được vào hoạt động, anh dự định năm ngày nữa mới khai trương nhưng bây giờ vì Chu Hạ mà phá lệ.
- Ồ...vậy giám đốc mang cô ấy lên xong rồi nhớ sơ cứu vết thương ở khủy tay nhé!
Ung Trì chẳng có thái độ hay biểu cảm nào bất ngờ, anh ta đã đoán trước được việc này sẽ xảy ra.
Chỉ có những người bác sĩ khác đứng gần đất há hốc mồm đến muốn rớt luôn cả hàm dưới ra mà thôi.
- Điều tra và giúp tôi trừng phạt hết những kẻ đã làm tổn hại đến Chu Hạ.
Nhớ rằng không được nương tay!
Kha Luân đột ngột dừng bước chân, giọng nói lạnh lùng, đanh thép mang âm hưởng sắc bén, độc tài vang lên.
Bất cứ một ai đụng đến Chu Hạ đều phải trả giá và lần này anh sẽ không nhân từ như lần trước nữa.
- Rõ thưa giám đốc.
Ung Trì theo anh bấy lâu nay đương nhiên sẽ hiểu rõ mọi ý tứ trong câu từ của Kha Luân.
Anh ta chuyên nghiệp nhận lệnh và lẽo đẽo theo sau lưng Kha Luân lên tầng mười ba.
- Đứa nhỏ này thật là không nghe lời gì hết!
Ung Trì đi theo và mở cửa phòng giúp Kha Luân rồi đi ra ngoài, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Khi Kha Luân vừa đặt cơ thể cô nằm xuống nệm êm thì Chu Hạ ngay lập tức trở người quay lưng về phía anh, dáng vẻ như đang giận dỗi bạn trai nhưng cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến vậy.
- Yên nào để anh đắp chăn.
Đắp chăn và điều chỉnh tư thế nào sao cho cô thoải mái xong Kha Luân mới nhớ đến vết thương trên khủy tay của mình, cả bộ đồ và mái tóc ướt nhẹp này nữa.
Cạch.
Kha Luân ra khỏi phòng đi đến thang máy lên tầng mười lăm.
Vì căn phòng này không có đồ đạc của anh nên Kha Luân chỉ có thể lên văn phòng lấy quần áo khô để thay ra.
Kha Luân vẫn chọn một chiếc quần âu đen dài nhưng áo thì lại là áo thun ba lỗ để tiện cho việc rửa rấy vết thương.
Khi chiếc áo sơ mi cũ được cởi ra Kha Luân phải xuýt xoa bởi mức nghiêm trọng của vết thương ấy.
Không thấy đau nhiều nên anh chỉ nghĩ là bị trầy xước nhẹ bình thường thôi, nào ngờ nó lại bị phiến đá cắt một đường sâu như thế.
Xem ra không thể tự sơ cứu được rồi.
Thay đồ xong Kha Luân không khoác thêm gì mà mặc thẳng áo ba lỗ đi xuống dưới tầng.
Để lộ ra từng đường cơ bắp lấp ló sau lớp áo mỏng cùng với mái tóc ướt rũ rượi khiến bao mĩ nữ trong bệnh viện phái chảy nước miếng.
- Ui...cậu ngồi vào đây đi để tôi sát trùng rồi khâu miệng vết thương.
[...]
Hai giờ sáng hôm sau.
- Ưm...nặng quá.
Chu Hạ đang chìm đắm trong giấc ngủ thì bỗng nhiên cô cảm nhận được có thứ gì đó đè lên bụng mình, làm cho việc hô hấp trở nên khó khăn, không thể giả vờ làm ngơ nữa cô đành phải cố mở hai mi mắt mình ra xem vật đó là cái gì.
- Kha Luân? Anh ấy ôm mình ngủ như vầy cả đêm sao?
Vật nặng nề đấy chính là cái đầu của Kha Luân.
Anh gối đầu lên bụng Chu Hạ mà say giấc, trong không gian yên tĩnh chỉ thấy tiếng tí tách từ kim đồng hồ giống trong những phim kinh dị, đây lại là bệnh viện nữa đã khiến cô có chút sợ.
Cũng nhờ im ắng như thế mà Chu Hạ có thể nghe thấy được tiếng thở đều đều từ anh.
- Anh ấy...đang run lên.
Chu Hạ khó khăn chống người ngồi lên, cô cố gắng nhẹ nhàng hết cỡ để không làm đánh động đến Kha Luân.
Cả người cô được bao bọc bởi chăn ấm nệm êm chỉ có Kha Luân là phải nằm phơi người ra ngoài, trừ quần áo trên người ra thì Kha Luân không có một miếng vải nào để ủ ấm.
Chu Hạ dùng tay sờ nhẹ vào má mặt của Kha Luân liền cảm nhận được anh có hơi hầm hầm nóng sốt.
Bởi lẽ vậy mà cơ thể anh đang run nhẹ lên vì hơi lạnh trong không khí.
- Biến thái!!
Chu Hạ thầm chửi rủa anh.
Vì khi cô ngồi dậy đổi tư thế, chính vì điều này nên phần đầu của anh đã tụt dần xuống giữa hai chân Chu Hạ.
Vậy mà ngay tại lúc ấy Kha Luân lại cựa người, vòng tay ôm chặt lấy eo nhỏ rồi vùi mặt vào nơi nhạy cảm nhất của cô ngủ ngon lành.
Nếu không có lớp chăn chắn ngang thì đầu mũi cao ấy sẽ chạm trực tiếp vào cô bé bên dưới rồi.
Nếu như tâm trạng của cô tốt như trước kia thì có lẽ Chu Hạ đã làm quạng hoặc cãi nhau chí chóe với anh.
Nhưng bây giờ đến việc