- Mẹ ơi...mẹ đợi con nha, sau này con giàu con sẽ trở về đón mẹ.
Cạch.
Sau khi kết thúc cuộc gọi cho Kha Luân thì Chu Hạ lại nhét thêm vào trong máy một đồng xu nữa để gọi cho Mặc Cảnh.
Nhưng anh ấy không nghe máy, đoán chừng là Mặc Cảnh đã ngủ nghỉ nên cô chỉ đành thu âm rồi lưu lại lời nhắn để ngày mai anh ta mở ra mà xem sau đó chuyển lời giúp cô.
Chu Hạ cuối mặt nhìn vào tờ tiền giấy với mệnh giá một đô trên tay của mình mà thở dài.
Một giọt nước mắt cuối cùng lăng dài qua gò má rồi lại dừng chân trên tờ tiền nhăn nhúm, cũ nát của Chu Hạ.
- Đi thôi.
Đến lúc phải cứng rắn dứt khoát rồi, cô nắm chặt bàn tay đôi, ánh mắt kiên định, ngẩn cao đầu bước ra khỏi hộp điện thoại công cộng.
- Ông trời ơi...ông có biết tôi là đợi ngày này lâu lắm không hả? Ngày mà tôi chẳng còn nặng lòng vì một điều gì nữa, bây giờ tôi có thể nhìn đời bằng đôi mắt tích cực rồi nè...haha.
Chu Hạ ngửa mặt lên bầu trời đen thăm thẳm kia mà hô hào nói lớn.
Dường như cô đã lấy lại được tinh thần lạc quan lúc trước của mình rồi, nhưng khí thế hừng hực ấy bỗng chốc đã bị dập tắt bởi cái không gian lạnh lẽo, đáng sợ đến rùng mình bao trùm xung quanh.
- Hình như mình bỏ quên mất thứ gì đó rồi thì phải.
Mà thôi kệ đi, bây giờ cũng đâu có thể quay trở lại đó mà lấy được.
Chu Hạ vác balo lên vai mà thong dong đi về hướng bến xe buýt, cách chỗ cô đang đứng khoảng một trăm mét mà thôi, cũng may đây là đường phố nên nơi nào cũng được phủ kín thứ ánh sáng chói chang bởi đèn đường nên cô cũng đỡ sợ hãi hơn phần nào.
Giữa một con đường rộng lớn, không một bóng xe, bóng người qua lại, bỗng nhiên trong đầu Chu Hạ sinh ra một chút ý tưởng điên rồ, hết thuốc chữa.
Điều này cô đã muốn thử nghiệm từ rất lâu rồi nhưng đến tận nay mới có cơ hội.
Chu Hạ không đi trên vỉa hè nữa mà chạy ra giữa đường cái lớn rồi nằm bệt xuống xuống đất lăn qua lộn lại nhiều vòng, một mình vui đùa như một đứa trẻ cô đơn, lạc lõng giữa thể giới rộng lớn.
- Thật khó để có thể bước tiếp, nhưng mày sẽ làm được thôi mà Chu Hạ.
Chu Hạ chơi đùa chán chê được một lúc thì cũng nằm sải dài ngay luôn tại chỗ ngắm nhìn những vì sao sắp biến mất trên bầu trời.
Nhưng lại không biết bản thân mình đã thiếp đi từ lúc nào.
Cũng không hề hay biết được từ phía xa kia có một chiếc Rolls Royce sang trọng đang chầm chậm lăng bánh, tiến gần về phía của cô.
- Ông chủ, đêm hôm thế này mà lại có một cô gái nằm giữa đường như thế.
Cô gái đó không sợ sẽ gặp kẻ xấu hay sao vậy?
[...]
Sáng hôm sau.
- Chị là đồ nói dối, em ghét chị lắm Chu Hạ...sau này đừng để em gặp lại chị nữa...huhu.
A Tình đã thức tỉnh sau một giấc ngủ dài.
Khi vừa mở mi mắt thì cô bé đã quan sát xung quanh căn phòng một lượt nhưng không thấy Chu Hạ đâu cả.
Kế tiếp cô bé thấy được tờ giấy ô li với nét chữ ngay ngắn được đặt gọn trên bàn, trong lòng liền dấy lên những cảm thấy bất an.
A Tình giở tung các hộc tủ quần áo, cho đến tủ đựng những món đồ lặt vặt nhưng chỗ nào cũng đều trống rỗng.
Chỉ có mỗi một hộc tủ chứa một sợi dây lắc mà A Tình chưa từng được thấy qua.
Cứ ngỡ là do Chu Hạ để lại cho mình nên cô bé đã xoắn chiếc lắc thành hai bận rồi đeo vào cổ tay nhỏ của mình.
Ban đầu A Tình vẫn chưa tin được là Chu Hạ đã thật sự rời đi cho nên trong cả buổi hôm nay khi làm những công việc nhà tâm trí cô bé cứ luôn thất thần, để trên mây, ngơ ngơ ngác ngác, nhiều lúc không nghe thấy tiếng gọi của mọi người sai bảo.
Cho nên ở mấy ngày kế tiếp A Tình luôn bị mọi người rầy la, trách móc vì thái độ hững hờ trong công việc.
Mãi cho đến đầu tuần sau.
- Cô Hương Diên ơi, cậu chủ đã trở về rồi, xe vừa mới đậu ở ngoài cổng.
Để tôi dìu cô ra đó đón cậu chủ nha.
Hương Diên vì mang thai nên cơ thể của cô ta rất suy nhược, suốt ngày ốm nghén, nôn mửa, ăn không