Ào.
Lần này Kha Luân không dùng ké những căn phòng tra khảo lúc trước ở Dali của Tử Phong nữa mà thay vào đó là đưa cả Cẩu Tảo và Uyển Nhan Sắc vào trong một căn phòng riêng của mình.
Những chiếc roi da, móc sắt đã được thay đổi bằng những con dao giải phẫu nhỏ xinh, nhưng vô cùng sắc bén, chỉ cần lỡ tay một phát thì có thể lấy đi cả một mạng người.
Uyển Nhan Sắc bị trói cứng vào trong một chiếc ghế đặc biệt, tay chân đều bị khoá vào thành ghế, không thể nhúc nhích được dù chỉ một chút.
Kha Luân không muốn tốn thời gian ngồi chờ đợi cô ta tỉnh lại nên đã cho người tạt thẳng vào mặt Uyển Nhan Sắc một gáo nước lạnh.
- Anh...Kha Luân, sao anh lại đối xử với em như vậy.
Em biết anh yêu Chu Hạ, nhưng...nhưng em đang mang thai con của anh mà.
Hương Diên trong mơ màng tỉnh giấc.
Khuôn mặt cô ta dàn dụa nước mắt, cả cơ thể run lên vì lạnh, giọng nói uất nghẹn chất vấn Kha Luân.
- Ồ...để tôi nhớ xem, tôi động vào người cô lúc nào nhỉ? Uyển Nhan Sắc...
Kha Luân xoa cầm làm bộ suy nghĩ, cuối cùng thì anh nhìn sang tên Cẩu Tảo cũng được trói gần bên rồi thẳng thừng đáp.
- Là con của tôi hay là của tên người tình này của cô?
Trong thời gian anh rời đi một tuần thì Kha Luân đã để Ung Trì ở đây điều tra và tìm hiểu giúp mình một số chuyện nhỏ lẻ như theo dõi Uyển Nhan Sắc hai bốn trên bảy để xem cô ta có còn đồng mình nào khác bên cạnh nữa hay không.
Ung Trì đã làm theo lời dặn của giám đốc, không những thế, anh ta còn rất kĩ càng kiểm tra hết những chiếc camera được gắn ngoài đường phố, được lắp đối diện với căn biệt thự của anh, thì vô tình thấy được có một bóng đen nhỏ nhiều lần xuất hiện bên bệ cửa sổ của phòng Hương Diên.
Sau khi nắm bắt được tình hình thì Ung Trì đã để cho em trai của mình giả dạng thành người làm trong nhà để tiện cho việc quan sát.
Một phần vì cậu ta cũng đang theo học ngành thám tử.
Sau ít ngày làm việc và tiếp xúc với mọi người, theo dõi nhất cử nhất động của những người giúp việc nam trong nhà thì chỉ có mỗi Cẩu Tảo là thuộc dạng tình nghi nhất.
Vì hắn ta thường xuyên biến mất đột xuất trong lúc làm vườn, cậu ta cũng có đi hỏi khéo những người vệ sĩ canh cổng thì biết được hắn ta chưa từng ra khỏi biệt thự.
Kèm thêm những tấm ảnh mà Ung Trì đã chụp được trong lúc Hương Diên đi mua sắm cùng với một người đàn ông trẻ khác với khuôn mặt giống với Kha Luân thì anh ta đã tự tin nhận định được hai người họ là một.
Ngay tại lúc còn ở nước ngoài, nhờ những thông tin mà Ung Trì cung cấp mà Kha Luân đã tìm ra được cả một sơ yếu lí lịch của tên đó và biết được hắn ta từng hành nghề phẫu thuật thẩm mĩ và cũng là người chịu trách nhiệm cho ca đập đi xây lại của Uyển Nhan Sắc.
Về sau thì hai người họ làm sao mà trở thành một đôi thì anh không rõ cũng không quan tâm nhiều.
- Hắn ta là ai? Em không biết thật đấy Kha Luân.
Kha Luân xua tay, chịu thua.
Anh không muốn nói những lời vô bổ với cô ta làm gì nữa, nãy giờ cũng đã mất một mớ thời gian rồi, cũng nên vào chuyện chính thôi.
- Tiêm cho cô ta một mũi thuốc gây tê vào đầu gối.
Kha Luân trở về chiếc bàn đựng đầy dụng cụ của mình, anh cầm lấy bao tay y tế mà đeo vào, sau đó tỉ mỉ chọn lựa hai con nhỏ có kích thước đồng đều nhau đi về hướng cô ta.
- Không...em thừa nhận là em và hắn ta có quen biết, nhưng em chưa hề làm chuyện gì xấu cả...đừng mà Kha Luân, anh không thể độc ác đến như vậy.
Dù gì em cũng đang có thai mà...huhu.
Uyển Nhan Sắc liều mạng vùng vẫy, cô ta mang đứa con của mình ra làm lá chắn chỉ mong anh sẽ mềm lòng mà buông ta cho cô ta.
- Chính vì cô đang mang thai nên tôi mới ban cho cô một liều thuốc gây tê đó.
Kha Luân kéo một chiếc ghế đến ngồi đối diện với Uyển Nhan Sắc.
Những mũi dao đã bắt đầu hướng đến gần da thịt của cô ta.
Nhan Sắc sợ hãi nhưng không thể dẫy dụa, không thể phản kháng nên đã tè ra quần.
- Ngồi yên nhé, cũng lâu rồi tôi chưa làm lại việc này nên bây giờ có chút hồi hộp.
- Em tin anh sẽ không dám làm vậy với em.
Kha Luân nhếch môi cười, anh tiến hành dùng lưỡi dao mảnh như lá lúa lia mạnh trên làn da trắng trẻo của cô ta.
Từng dòng máu tươi đã bắt đầu tiết ra liên tục, chưa đầy hai phút thì Kha Luân đã có thể thấy được dây chằng bên trong.
- Hức...đừng mà, tôi khai...tôi khai, đừng làm nữa...tôi không muốn trở thành người tàn tật đâu...huhu.
Ít phút trước đây Hương Diên còn rất