Sau đó một tuần thì cơ thể Chu Hạ bắt đầu xuất hiện những triệu chứng khác lạ, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tay chân luôn ở trạng thái không có sức, bụng dưới nặng nề như phải vác thêm một hòn đá vào đấy.
Cho đến khi cô ốm nghén, nôn mửa thì mới được cha mang đi bệnh viện để thăm khám.
Đến lúc đó thì Chu Hạ mới biết được bản thân mình không còn là một mình nữa, mà cô đang mang trong người một sinh linh bé bỏng vừa mới chớm nở, chưa thành hình.
Tưởng Chu Trình hay tin mình đã có cháu ngoại thì mừng như được mùa vậy.
Ông không quan tâm cha của nhóc này là ai.
Nhưng cũng cảm ơn hắn ta vì đã cho mình mượn giống.
Ông suốt ngày chăm bẵm, săn sóc cho Chu Hạ từ đầu cho đến kẽ ngón chân.
Không những làm một người ông mà ông ấy đã làm tròn luôn cả nhiệm vụ của Kha Luân luôn rồi.
Đến cuối cùng cô mới biết được chỉ có tình cảm đơn thuần giữa cha và con gái mới là vững bền nhất mà thôi.
Quan trọng hơn là Tưởng Chu Trì biết được có người đang ráo riết tìm kiếm tung tích của con gái mình nên ông đã dùng chút ít quyền lực bé nhỏ của mình che đậy hết mọi thông tin về Chu Hạ và mang con gái ra nước ngoài sinh sống.
Hôm nay do ông có công việc cần phải làm, cụ thể là đi kí hợp đồng với khách hàng nên mới quay trở về như vậy.
Và lần trở lại này cũng sẽ không đi đâu nữa mà ở luôn tại đây.
Vừa nãy Chu Hạ vừa mới được cha mình đưa đến bệnh viện khám thai định kì, sẵn tiện cô cảm thấy đói bụng nên mới ghé vào nhà hàng này dùng bữa.
- Ông ngoại ơi ông ngoại, mới đi có chút xíu mà bảo bảo nhớ ông ngoại rồi này!!
Sau một hồi nhích ba bước bằng một bước của người bình thường thì cuối cùng Chu Hạ cũng đã có thể ra đến tận chỗ của cha mình, cô nhào đến ôm lấy cổ của Tưởng Chu Trình từ phía sau vô cùng thắm thiết, nếu như là người ngoài cuộc nhìn vào thì còn tưởng Chu Hạ đang yêu đương với một ông chú bằng tuổi ba mình nữa không đó.
- Bầu lớn rồi đừng quậy nữa, con hãy về ghế của con ngồi đi.
- Dạ.
Chu Hạ nở một nụ cười tươi rói như ánh nắng ban mai, rồi dạ với ông ấy một tiếng ngọt sớt.
Sau đấy lại nghe theo lời ông mà trở về ghế ngồi vào.
- Ui...anh Mặc Cảnh lúc nãy gọi cho con này, sao ba không nghe máy.
Trong suốt khoảng thời gian qua Chu Hạ đi đâu, và làm gì chỉ có mỗi Mặc Cảnh là biết được.
Thậm chí anh ta còn có cả một chuyến công tác dài ở đất nước mà cô đã sinh sống trước đó.
Để lại mọi thứ ở đây mà chạy sang đó với Chu Hạ.
Thỉnh thoảng chỉ về ba bốn ngày trong tháng để thăm Thục Mai và hóng hớt, tìm kiếm nơi ở của một cô gái nào đó nhưng cô ấy cũng như Chu Hạ đối với Kha Luân vậy.
Biệt tăm biệt tích ở nơi nào anh cũng không biết nữa.
- Chu Hạ!
Cô vẫn đang chu môi, phồng má trách yêu ba mình thì đột nhiên phía sau lưng vang lên một giọng nói tuy quen mà lạ, giọng nói mà cô không muốn nó xuất hiện thêm một lần nào trong đời mình nữa.
Thế nhưng bây giờ nó đã trở lại mất rồi.
- Chúng ta đi về được không ạ?
Chu Hạ tuy đã nghe thấy nhưng cô giả vờ lơ đi, muốn nhân lúc hai người chưa đối diện với nhau mà xách túi rời khỏi nơi này.
Cô khó khăn chống người đứng lên từ ghế, nhưng bỗng dưng cơ thể bị một lực kéo mạnh làm cô chới với đến suýt ngã xuống nền.
- Chu Hạ...anh, anh không ngờ em lại là con người như vậy.
Vẫn may là cô rơi vào vòng tay của người vừa gọi và kéo lấy cô.
Đối diện với Chu Hạ là khuôn mặt dàn dụa nước mắt, nhưng trong tròng đen ấy lại mang một thái độ căm phẫn, anh nhìn cô bằng ánh nhìn vô cùng thất vọng.
- Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi.
Tôi không phải Chu Hạ của anh.
Chu Hạ đẩy người Kha Luân và kéo dài khoảng cách giữa hai người, cô nhẹ nhàng vén tóc mai của mình vắt lên trên mang tai, lấy khẩu trang đeo vào, rồi đi ra sau lưng người cha của mình mà nấp ở bển.
- Em cắt tóc ngắn rồi?
Đến bây giờ thì Kha Luân mới chú ý đến những lọn tóc của cô.
Mái tóc suông dài, kiều diễm lúc trước đã được thay thế bằng một kiểu ngắn ngang lai, uốn xoăn nhẹ, cùng với khuôn mặt bầu bĩnh ấy càng làm cô thêm phần đáng yêu chứ không hề kém sắc, chỉ là anh có howikh
Chu Hạ bĩu môi không trả lời Kha Luân mà kì kèo Tưởng Chu Trình cùng mình đứng lên.
Cô không biết