[...]
- Ban nãy cha cố ý có đúng không?
Ngồi trên xe mà Chu Hạ không ngừng càm ràm người cha Tưởng Chu Trình, bởi vì ông ấy mà Chu Hạ phải rơi vào tình huống khó xử như vậy.
Còn ông ấy thì chỉ biết cười cười, làm bộ làm tịch như bản thân mình chưa từng làm gì hết.
- Con vẫn còn rất nhiều vương vấn với thằng ôn dịch đó đúng không? Cha chỉ đang tạo cơ hội cho con thôi, nhưng giờ cha hối hận rồi.
Tưởng Chu Trình đã có lòng tốt đến thế vậy mà lại bị Kha Luân chửi cho xói đầu, chửi một cách không thương tiếc như vậy.
Đã thế thì sau này ông sẽ cấm tịt anh ta đến gần con gái của mình luôn.
- Chuyện của con, con sẽ tự giải quyết, sau này cha đừng làm như vậy nữa ạ!
Chu Hạ cuối gầm mặt nhìn vào chiếc bụng đang nhô ra của mình, cô thở dài, giọng nói vô cùng buồn bã cất lên.
Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu buồn tủi, biết bao đêm dài không thể chợp mắt.
Như vậy là đã đủ lắm rồi, thế mà Tưởng Chu Trình lại muốn đẩy con gái của mình vào trong vết xe đổ lúc trước.
Rốt cuộc cha đang nghĩ cái gì vậy?
[...]
- Mẹ ơi mẹ, Chu Hạ...con tìm thấy Chu Hạ rồi mẹ ơi.
Kha Luân được nhân viên bảo an thả tự do khi Chu Hạ vừa lên xe đi mất.
Anh cũng muốn đuổi theo nhưng cũng chẳng kịp nữa.
Chỉ có thể ôm niềm vui này trở về nhà chính thông báo với Kha Mỹ Kì mà thôi.
- Suỵt...khi nào con mang được con bé về đây thì mẹ con mình nói chuyện!
Kha Mỹ Kì dường như đã biết được chuyện này nên bà chẳng có chút thái độ nào bất ngờ cả.
Bà ấy vẫn bình thản ngồi trên sô pha, tự nhiên hớp từng ngụm trà nóng rồi lại lạnh nhạt trả lời con trai.
- Sẽ...sẽ được, nhất định sẽ được.
Những lời nói cuối cùng trước khi ra về của Chu Hạ đối với Kha Luân như nước đổ đầu vịt, đàn gãy tai trâu, không có chút hề hấn hay ảnh hưởng gì đến anh cả.
- Không những thế đâu nha, vợ của con còn mang theo cháu ngoại của mẹ mà trở về nữa đó.
Kha Luân hiện tại cứ như một đứa trẻ thiểu năng, anh cởi áo khoác bên ngoài của mình xoay vòng vòng trên không trung rồi lại hú hú, nhảy cà tưng như một con ngựa vậy.
Làm Kha Mĩ Kì phải tự hỏi, rốt cuộc con trai bà có được bình thường không vậy trời?
- Mẹ yêu của tôi ơi!!
Kha Luân bỗng nhiên gọi bà một cách ngọt sớt làm bà ấy nổi hết cả da gà, da vịt lên rồi này.
- Nín đi con trai...!bớt nhờ vã, tự lực cánh sinh đi, mẹ sẽ không giúp con chuyện gì đâu.
Còn chưa kịp để Kha Luân nói thêm lời nào thì Kha Mỹ Kì đã xách váy đi lên lầu mất rồi.
Bởi bà biết mỗi lần con trai mình giở ra cái giọng nịn nọt ấy thì đường nào không nhờ cái này thì cũng nhờ cái kia mà thôi.
[...]
- Đứa nhỏ đây thưa cậu chủ.
Là một bé trai khấu khỉnh, đáng yêu.
Thằng bé vẫn chưa có tên, hổng mấy cậu chủ đặt tên cho nó đi.
Đã hai ngày trôi qua kể từ hôm đó, và Kha Luân đang phải lênh đênh ngoài biển xa để đón thằng nhóc kia trở về đất liền.
Nhưng từ khi ẵm thắng bé này lên nó cứ bi ba bi bô như đang mắn chửi anh vậy.
- Để các ni cô ở trong cô nhi viện đặt đi.
Đứa bé này đang có thành kiến với tôi, nhỡ đâu tôi đặt thì nó lại không vừa ý.
Kha Luân bồng đứa bé trên tay rồi cẩn thận bước xuống chiếc cano đang đợi sẵn ở dưới chân ngọn hải đăng.
Sau đó thì người bảo mẫu kia cũng theo anh trở về.
[...]
- Dì bồng thằng nhóc này rồi theo tôi vào trong trung tâm thương mại.
Tôi muốn mua cho nó ít quần áo và một ít đồ dùng.
Sau gần một giờ đồng hồ ngồi cano, đến đất liền ngồi ô tô thì cuối cùng Kha Luân cũng đã có thể đứng trước cửa trung tâm mua sắm rồi, anh quẳng cậu bé lên tay người bảo mẫu, đến kéo lấy một chiếc xe đẩy hàng để một lát nữa đựng đồ trong lúc mua.
Mười lăm phút sau.
- Bỉm, sữa bột, quần áo, sữa tắm em bé đã có đủ.
Còn thiếu gì nữa vậy nhỉ?
Chiếc xe đẩy hàng mới mấy phút trước đây vẫn còn trống trơn, nhẹ tênh.
Thế mà mới đây đã đầy ắp những vật dụng linh tinh mất rồi.
Người ngoài nhìn vào thì lại thấy Kha Luân chẳng khác nào một ông bố bỉm