" Mình cảm thấy Tô Vãn Khanh rất có thể a, dáng dấp đẹp, thành tích tốt, điều quan trọng nhất là Trì ca vẫn đang ngồi cùng bàn với cô ấy.
" Đúng vậy, hơn nữa Cố Trì tự mình chọn, mình khẳng định sẽ bỏ Tô Vãn Khanh.
"
! ! !
Cao Tiểu Huyên nghe mọi người thảo luận, ánh mắt ảm đảm hơn rất nhiều, bàn tay đặt trên đùi không khỏi siết chặt.
Tô Vãn Khanh cô dựa vào cái gì, cô tuyệt đối không thể cướp đi danh tiếng của tôi.
Sau khi thảo luận sôi nổi, mọi người cùng đưa ra phương án đó là để các cô gái thể hiện tài năng trên sân khấu.
Sau đó các bạn trong lớp bỏ phiếu, ai có phiếu bầu nhiều nhất thì sẽ là người cầm bảng hiệu.
Cao Tiểu Huyên là người đầu tiên giơ tay lên sân khấu tranh cử, cô sinh ra từ nhỏ đã không tệ, cho nên từ nhỏ đã học múa, cô lên sân khấu nhảy bài của nhóm nhạc nữ nổi tiếng gần đây.
Vừa nhảy xong dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, Cao Tiểu Huyền cười rất vui vẻ.
Chờ đi, vị trí này sẽ là của tôi.
" Còn bạn nào muốn tranh cử không?"
Nữ sinh dưới đài đều mặt đối mặt nhau, chủ yếu là Cao Tiểu Huyền không dễ chọc, đồng thời cũng không có tài nghệ gì để đưa ra.
Trong lớp vang lên tiếng thảo luận, thế mà không ai lên sân khấu.
" Vãn Khanh, sao cậu không thử một chút? Từ Tử Nhiên quay đầu hỏi Tô Vãn Khanh, cô nghĩ Tô Vãn Khanh mới thích hợp.
Tô Vãn Khanh cúi đầu đọc sách: "Không có hứng thú.
"
Phương Chính quay đầu nhìn về phía Tô Vãn Khanh: "À, cậu thử đi một chút đi, không chừng sẽ cậu là hoa khôi mới, Cao Tiểu Huyền không có gì để xem.
"
Thanh âm của Phương Chính có chút lớn, rất nhiều người nhìn qua.
Sắc mặt Cao Tiểu Huyền không được tốt lắm, cô híp mắt, ngược lại cười: "Tô Vãn Khanh tất cả mọi người đề cử cô như vậy, không bằng cô lên thử đi, cũng đừng phụ sự chờ mong của mọi người.
"
Cô ngước mắt lên, lại một người muốn đến gây sự.
Tại sao các cô gái trong trường cứ ghen tị nhau như vậy.
" Tô Vãn Khanh! Tô Vãn Khanh!!"
Trong lớp các nam sinh đều ồn ào, cô gái có thành tích